Thẩm Thiên Úc tâm sự tầng tầng, tối hôm đó không biết đến mấy giờ mới ngủ mà cảm giác như vừa nhắm mắt đã bị Vưu Kim Liên gọi dậy.
"Hoa Nha? Ai nha, con thế nào còn chưa dậy? Hoa Nha…"
Âm thanh kéo dài thêm.
Thẩm Thiên Úc buồn ngủ gần chết, không muốn nói gì. Một lát sau nghe được âm thanh sột soạt từ bên cạnh, là Trần Hạ Sinh: "Cô, hai chúng ta đi thôi, để Hoa nhi ngủ thêm một lát."
"Sao không để Hoa Nha đi cùng cháu?"
"Không cần đâu ạ."
Thẩm Thiên Úc vừa nghe câu này liền thanh tỉnh. Hắn chống tay ngồi dậy, nói: "Con cũng muốn đi, con cũng phải đi."
Vưu Kim Liên cười phì ra, trêu hắn: "Đi làm gì?"
"Cùng anh con đi xem mắt." thanh âm Thẩm Thiên Úc còn chút buồn ngủ, ý nghĩ lại rõ ràng.
Trần Hạ Sinh cũng cười, ánh mắt anh trải qua một đêm đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn sưng lên nữa, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm.
Thẩm Thiên Úc nhìn đồng hồ, trời đất, thế mà đã hơn mười giờ. Thật không biết là vì sao lại ngủ lâu như vậy. Lúc trước ở trong trường, một giờ ngủ, sáu giờ dậy, cũng không buồn ngủ như hiện tại. Kỳ thật càng ngủ nhiều lại càng buồn ngủ, còn không bằng duy trì đồng hồ sinh học như trước.
Thẩm Thiên Úc đứng lên, ánh mắt trì độn đi ra ngoài, ngồi xổm bên giếng đánh răng. Nước giếng mùa đông không lạnh như nước máy, khi hắn dùng nước rửa mặt mới triệt để tỉnh táo. Trần Hạ Sinh vẫn đứng phía sau, chờ hắn rửa mặt xong liền đem khắn cho hắn.
Trần Hạ Sinh cúi đầu nói: "Em không cần đi cùng anh đâu. Trong lòng anh đã quyết, sẽ không tùy tiện làm hại con gái nhà người ta."
"…"
Đánh răng xong, trong miệng có mùi của kem đánh răng, Thẩm Thiên Úc không thích loại cảm giác này, liền lấy chút nước súc miệng, nửa ngày, nói "Không phải em sợ anh hại con gái người ta. Em chỉ là muốn cùng anh đi thôi."
Trần Hạ Sinh không nói gì.
Trần Hạ Sinh lại nói: "Ngay cả nếu em không biết anh là… em vẫn sẽ đi cùng anh…"
Trước khi đi ra ngoài, Vưu Kim Liên còn bắt Thẩm Thiên Úc ăn hai cái bánh. Đó là vì lát nữa sẽ đến nhà người ta ăn cơm, Thẩm Thiên Úc ngủ dậy muộn chưa ăn sáng, làm mẹ sợ con mình không đủ no.
Thẩm Thiên Úc vừa đi vừa ăn bánh. Vưu Kim Liên nhắc tới nhà Chu Điềm kia ở thôn đông, cách nhà bọn họ gần nửa thôn, muốn đi cũng phải mất nửa tiếng.
Người ở nông thôn đi bộ đều nhanh, Vưu Kim Liên càng gấp đến độ không được, vội vàng bận rộn đi về phía trước. Có điều Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh lại có việc trong lòng, đi chậm rì rì, Vưu Kim Liên không ngừng gọi:
"Hai đứa nhanh lên a! Hẹn với người ta là mười một giờ, xem bây giờ là mười một giờ kém mười lăm phút rồi, đi nhanh lên cho mẹ!"
Trần Hạ Sinh lên tiếng, nhưng chân vẫn không có nhanh hơn, ngược lại có kích động muốn trốn. Anh đi sau Thẩm Thiên Úc, nhìn cái cổ trắng ngần, lưng thẳng eo nhỏ, đôi chân thon dài của Thẩm Thiên Úc, nhìn hắn chậm rãi ăn bánh, ăn xong rồi cũng không lau tay, không thèm để ý mà chà chà vào quần. Sương mù trên núi ngày càng tan, hơi nước vốn lưu luyến bên người thiếu niên cũng tan đi, có thể nhìn thấy rõ ràng mi mắt tinh xảo, ngón tay hắn thậm chí còn dính chút dầu, chủ nhân ngón tay lại không để ý, tùy ý để ở bên ngoài, đông lạnh đến có chút cứng còng.
Trần Hạ Sinh cũng không dám tiến lên kéo tay hắn, chỉ có thể không nhanh không chậm đi theo sau Thẩm Thiên Úc.
Vưu Kim Liên vô cùng vội mà hai người bọn họ lại quyết tâm đi chậm phía sau, dứt khoát chính mình đi trước, tốt xấu cũng muốn đến nơi trước mười một giờ, đỡ phải nghe người ta nói Trần Hạ Sinh không hiểu lễ nghĩa.
Lúc xem mắt như thế này, hẹn giờ nào chính là nên đến giờ đó, đến sớm, người ta nói ngươi ham hở. Đến chậm, người ta nói ngươi không coi trọng, tóm lại là cứ nên đến đúng thời gian.
Vưu Kim Liên gấp như vậy thực ra cũng không có lý lắm. Lộ trình tổng cộng ba mươi phút, trước mười một giờ nhất định là có thể đến kịp, cô gấp như vậy cũng phải là đợi ngoài cửa, nhỡ bị người ta nhìn thấy còn phải ngượng một phen.
Nơi này mùa đông rất lạnh, Thẩm Thiên Úc chà xát hai tay, nói với Trần Hạ Sinh: "Anh cho em mượn khăn tay một chút, em chà tay. Không được, này lạnh quá."
Trần Hạ Sinh lấy khăn ra, cách khăn cầm ngón tay Thẩm Thiên Úc, sau đó lại kéo tay Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc hơi tránh ra khiến Trần Hạ Sinh buông lỏng. Nâng tay vừa ngửi, đầy tay mùi bánh, có chút ngượng ngùng nói: "Anh đừng kéo tay em, không lát nữa tay anh toàn là mùi cải trắng, con gái nhà người ta nhất định sẽ ghét bỏ anh."
Trần Hạ Sinh dừng một chút, quả thực rụt tay trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!