Thời tiết cuối tháng tám oi bức như một cái lồng, không có một chút gió.
"Ông lừa ai chứ." Trần Hạ Sinh nghe hắn nói xong càng căm tức, "Đánh xong nói tiếp."
Loại oi bức này không có kéo dài lâu, một lát sau, từ phương xa liền truyền đến từng cơn gió lạnh.
Sắp đổ mưa.
Một người đàn ông vô cùng chật vật nằm ở trong hẻm nhỏ, một người khác dựa vào tường không nhúc nhích. Bọn họ phi thường im lặng, không có bất kỳ trao đổi gì.
Thẳng đến khi có một giọt mưa rơi xuống mặt Trần Hạ Sinh, anh mới nâng tay, sờ sờ hạt mưa trên mặt mình.
"Tôi về đây." Trần Hạ Sinh đứng lên, bật lửa châm thuốc, nhưng lại không hút, chỉ là kẹp ở ngón tay, sau một lúc thở dài: "… Ở đây lãng phí thời gian với ông như vậy, còn không bằng ra ngoài chơi với em trai."
Mắt dài nhỏ nằm trên mặt đất, quần áo đều bị bẩn, trên mặt xanh tím. Mưa chậm rãi nặng hạt rơi xuống.
Rào rào – chỉ trong chốc lát, mưa biến lớn, xung quanh cũng chỉ có âm thanh như vậy.
Mắt dài nhỏ đột nhiên nói: "Ông không tin tôi, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Vốn không muốn nói, hiện tại cũng không muốn, nhưng là uống say, không cẩn nói ra."
Trần Hạ Sinh lúc này mới hít một hơi, có điều vì mưa mà thuốc đã bị dập tắt. Năm mười tám tuổi anh học hút thuốc, cũng không dám hút nhiều, vì đắt. Nghĩ nghĩ, anh đem thuốc lá bị mưa ngấm mềm nhũn thu vào, trầm giọng nói: "Mặc kệ ông nói thật hay giả, tôi về đây."
Nhìn đồng hồ, giờ đã là hơn chín giờ tối.
Trường Thẩm Thiên Úc là trường nội trú, trước mười rưỡi là ký túc xá đóng cửa, có quản túc kiểm tra. Tuy rằng quản nghiêm nhưng ngày mai bắt đầu được nghỉ, đối với học sinh không nội trú, quản túc cũng là nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.
Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh hẹn nhau ngày mai đi chơi nên tối nay đi ngủ sớm, thấy Thẩm Thiên Úc nằm lên giường, người trong ký túc xá đều yên lặng không nói chuyện.
Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Thiên Úc gọi hắn tỉnh lại. Hắn thu dọn một chút, chưa ăn sáng. Hôm nay là ngày nghỉ, trong trường vô cùng im lặng, gần như không có học sinh. Thẩm Thiên Úc vốn muốn xuống căng tin ăn cơm, nhưng nghĩ lại, vẫn là đến sân thể dục chạy vài vòng. Cụ thể chạy bao nhiêu thì không nhớ rõ, đại khái cũng không kém mười km là bao nhiêu.
Chạy xong nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ, hắn lau mồ hôi, dừng lại một lúc liền đi vào căng tin lấy sữa đậu nành uống, chuẩn bị cùng Trần Hạ Sinh đến công viên chơi.
Bây giờ hắn chạy chậm một chút sẽ không mỏi chân đau bụng nữa, tuy rằng vẫn khó thở nhưng so với lúc đầu thì đã dễ chịu hơn nhiều hơn.
Thẩm Thiên Úc đi sớm, nghĩ rằng sẽ phải đợi Trần Hạ Sinh lâu nhưng không ngờ, Trần Hạ Sinh cũng đến rất sớm, gần như là cùng hắn chân trước chân sau đến. Trần Hạ Sinh cầm một hộp giữ ấm, đó là bữa sáng của hai người, bởi vì Trần Hạ Sinh nói anh gặp một cửa hàng bánh bao rất ngon.
Thẩm Thiên Úc vừa quay đầu nhìn thấy hai má xanh tím của Trần Hạ Sinh thì sửng sốt một chút, có chút lo lắng, sau đó lại tức giận, hỏi: "Anh lại đánh nhau?"
"Không có."
Trần Hạ Sinh vội vàng phủ nhận, anh cảm giác được mắt dài mảnh từ nay về sau cũng sẽ không có liên hệ gì với Thẩm Thiên Úc, thầm nghĩ dù nói dối thì cũng không ai phát hiện đi? Tối hôm qua anh đã nghĩ ra một cái cớ rất hay "Không phải là anh đang đi tìm việc sao, đang muốn nói cùng em."
"Tìm việc? Tìm việc mà đem mặt biến thành dạng này?"
"Ừ." Mặt Trần Hạ Sinh có chút hồng, nhanh chóng cúi đầu, "Anh làm bảo vệ. Lúc đó phỏng vấn, cùng một tiểu tử cao gần bằng anh luận bàn luận bàn, không lưu ý chút liền biến thành như vậy."
Thẩm Thiên Úc sống cùng anh nhiều năm như vậy, sao lại có thể không biết anh đang lừa mình sao? Có điều nhìn Trần Hạ Sinh không muốn nói thật, mà chính hắn cũng không thể vì Trần Hạ Sinh đánh nhau mà cãi nhau với anh, chỉ có thể nhíu mày nhìn anh, muốn biết anh đến tột cùng là muốn giấu diếm cái gì.
Trần Hạ Sinh đương nhiên sẽ không lừa hắn tất cả, chuyện mắt dài nhỏ anh sẽ không nói Thẩm Thiên Úc, nhưng việc đi tuyển bảo vệ là có, cũng vừa vặn nhân dịp này nói với Thẩm Thiên Úc.
Hai người ngồi trên ghế băng trong công viên. Tối hôm qua vừa mưa xong, không khí vô cùng tươi mát, nhưng đất lại lầy lội một mảnh, lại là sáng sớm nên trong công viên không có một bóng người.
"Anh không có học vấn gì, rất nhiều việc không làm được. Lần trước nghe nói có gia đình tìm bảo vệ, vốn anh không muốn làm bảo vệ, nhưng nghe nói lương rất cao. Lão tổng công ty đó cả ngày lo lắng con gái bị người ta bắt cóc. Anh chỉ cần phụ trách an toàn của cô gái kia là được. Quan trọng nhất là, nữ hài kia học cùng trường với em." Trần Hạ Sinh nửa ngày mới nói đến trọng điểm, "Anh nghĩ, như vậy chẳng phải là anh sẽ có rất nhiều thời gian ở trường của em sao? Không phải là có thể nhìn thấy em sao?
Cho nên anh liền đi phỏng vấn, kết quả liền đủ tư cách." Trần Hạ Sinh mở hộp giữ ấm ra, bên trong có bánh bao nóng hầm hập, anh lấy ra một cái cho Thẩm Thiên Úc, nói: "Ngày mai còn phải đi một chuyến, nếu có thể thành công thì rất tốt."
Thẩm Thiên Úc cắn một miếng bánh bao.
"Chỉ là cuối tuần liền không có thời gian cùng em. Anh chỉ có thể nghỉ thứ bảy, chủ nhật lại đến phiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!