Chương 14: (Vô Đề)

Lúc Vưu Kim Liên nằm viện, cậu cả Vưu Kim Lâm có đến một lần nhưng chưa nói được mấy câu thì đã đi. Trong lúc đó Trần quả phụ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Vưu Kim Liên, không để ý đến cái bụng năm tháng của mình.

Ba ngày sau Vưu Kim Liên xuất viện, bác sĩ luôn dặn dò không cho cô làm việc nặng, nhưng hình như Vưu Kim Liên không nghe đến mà chỉ gật đầu cho có lệ.

Hôm nay là thứ tư, Trần Hạ Sinh và Thẩm Thiên Úc đều đang đi học nên cậu hai Vưu Kim Cần phải đưa cô về nhà.

Vưu Kim Cần đỡ Vưu Kim Liên lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới nói:

"Chị, nhà may em đang bận, em về trước nhé."

"…" Vưu Kim Liên giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên hỏi "Nhà máy của chú xảy ra chuyện gì?"

Vưu Kim Cần sửng sốt một chút, vội vàng chạy lại đỡ cô, cứng miệng nói: "Xảy ra chuyện gì chứ? Xưởng quần áo làm rất tốt, loại người không có văn hóa như em cũng có thể đi làm được mà. Lập tức sẽ có nhiều liền, chị cứ chờ em phát đạt đi."

Vưu Kim Liên đột nhiên thở dài, nói: "… Chú đừng gạt chị. Em dâu không có ở đây, có lời gì, chú cứ nói đi."

Biểu tình trên mặt Vưu Kim Cần cương một chút, xoay lưng lại, lấy ra một bao thuốc, rầu rĩ rút một điếu.

Mấy ngày Vưu Kim Liên sinh bệnh, Vưu Kim Cần chưa từng đên thăm chỉ có Trần quả phụ chăm sóc cho cô. Vì sao? Vưu Kim Cần không quan tâm đến vợ con nữa sao? Đương nhiên không phải. Vưu Kim Liên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đứa em này gặp phiền toái lớn.

Vưu Kim Cần im lặng một lúc, mới chua xót nói:

"Nhà kho bên kia bị cháy, hàng hóa bị mất hết … Chuyện này em không dám nói với vợ. Cô ấy đang có con, em sợ cô ấy biết."

Mặt Vưu Kim Liên đã có chút ươn ướt.

Cô nói:

"Chuyện lớn như vậy sao không nói với chị? Nhà kho bị cháy nhiều không?"

"… Gần mấy vạn."

"Trời ạ! —— "

Vưu Kim Cần mãnh liệt hít một hơi, nói: "Em đang đi vay tiền. Cứ đắp vào lỗ thủng đã, chuyện còn lại … về sau hãy nói."

Vưu Kim Liên tựa vào bên giường, nửa ngày sau mới từ trong tủ treo quần áo lấy một cuốn sổ tiết kiệm.

Vưu Kim Cần mở ra, mặt đen lại sống chết cũng không chịu nhận.

"Chị, chị có ý gì? Đây là tiền của anh rể a! Chị còn muốn để dành để Hoa Nha đi học mà, tiền này tuyệt đối không thể đụng vào."

"Chị cũng đâu muốn đụng! Lúc trước chú kêu chị đầu tư vào xưởng trang phục, chí có lấy một phân tiền nào ra không? Nhưng chuyện của chú rất gấp, mấy vạn đồng lận, ai cho chú mượn đây." Nước mặt Vưu Kim Liên rơi xuống

"Hoa Nha là sinh mệnh ủa chị, tất nhiên chị sẽ để dành tiền cho nó, coi như chị đầu tư cho chú, về sau kiếm được tiền phải trả lại gấp đôi."

"Nhưng đây là tiền cho Hoa Nha đi học…"

"Nó chỉ mới lên lớp năm, về sau lên sơ trung cũng không tốn bao nhiêu tiền. Chỉ lên trung học và đại học … Ai." Vưu Kim Liên thở dài "Con chị thông minh như vậy, vốn định cho nó nhảy lớp, chú thấy Hoa Nha không nói thôi kỳ thật trong lòng nó cũng rất muốn. Nhảy lớp tiền cũng phải lên … nhưng nhà lấy đâu ra tiền chứ …"

Vưu Kim Cần trầm mặc mím môi, ngồi chồm hổm trên mặt đất, lưng cong như con tôm chua xót mà hút thuốc.

Vưu Kim Liên lau mắt: "Hiệu trưởng nói Hoa Nha học rất giỏi, đã nhiều lần liên hệ kêu chị cho nó nhảy lớn. Nhưng mà, ai, đành ủy khuất Hoa Nha nhà chị rồi."

Tay Vưu Kim Cần run lên, đột nhiên đứng lên.

Lúc đi chỉ nói một câu:

"Chị, cứ để chồi lên trung học trước, em nhất định sẽ trả tiền lại cho chị, trả gấp đôi lại cho chị! Chị yên tâm, dù lúc đó em có bán nồi bán sắt, cũng nhất định cho cháu của em lên trung học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!