"…Cô nhỏ giọng một chút, cậu chủ còn đang ngủ."
"… Giờ không ăn cơm trưa sao?"
"… Ai biết? Tối qua lại phát bệnh, đau cả đêm, vừa mới ngủ được một chút, cô đừng đi làm phiền."
Tiếng mưa rơi trên tảng đá, có chút âm thanh như giày cao gót của phụ nữ, bảo mẫu hạ giọng đi xa dần, Thẩm Thiên Úc ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở to mắt.
Ngực đau đớn đến khó chịu còn mang theo cảm giác buồn nôn bị đè nén. Vì sợ người trong phòng cảm lạnh nên cửa sổ đều đóng hết khiến người không thở nổi. Thẩm Thiên Úc giãy dụa ngồi dậy, tựa vào đầu giường lạnh lẽo. Cảm giác lạnh như băng làm dịu đi cơn đau của hắn. Nhưng chỉ với động tác như vậy cũng khiến hắn chảy mồ hôi ròng ròng.
Mưa đêm qua rất lớn, có thể nghe thấy tiếng tí tách trên mái nhà, hôm nay lại nhỏ đi. Thẩm Thiên Úc thất thần nhìn hoa sen xinh đẹp ngoài cửa, nhìn con đường ướt át dưới mưa.
"… Bác sĩ nói không chống đỡ được đến sang năm, trên phổi đều là vết nứt, ảnh chụp x
-quang giống như người nghiện thuốc lá vài chục năm, không biết có lây không đây."
"Mỗi ngày ho khan khổ sở biết bao. Đừng đi viện nữa, chết thì chết ở nhà, sau đó mang về nhà chôn…"
"Anh nói đưa nó về sao?"
"Lá rụng vẫn phải về…"
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại, bình tĩnh nghe cha mẹ thảo luận cái chết của mình. Cổ họng hắn vừa ngứa vừa đau đến mức nước mắt chảy ra, lại vẫn không nhịn được ho một tiếng, âm thanh bên ngoài liền dừng lại.
Một mình hắn nằm nghiêng trên giường, áo ngủ màu trắng phủ trên thân thể thiếu niên. Trên mặt Thẩm Thiên Úc là màu trắng bệch vì lâu ngày không tiếp xúc với mặt trời, vì trắng nên đôi mắt càng có màu đen, đen không một tia sáng.
Tuyệt vọng, thống khổ, thê lương, bi thương…
Thẩm Thiên Úc chậm rãi nhắm hai mắt lại, bên thái dương chảy ra một giọng mồ hôi. Hắn thương tâm mà nghĩ, vì sao cha mẹ đối với việc tử vong của hắn lại lạnh nhạt như vậy. Có điều loại cảm giác thương tâm này tích lũy tới một mức độ nhất định, ngược lại có thể làm cho người ta không cảm thụ được sự tồn tại của nó nữa.
Song sắt ở ngoài sân ngăn cách mảnh đất trời này với thế giới bên ngoài, người từ bên ngoài đi qua nơi này sẽ bị kiến trúc nguy nga khí thế làm rung động. Nhưng lại chẳng biết, thiếu niên mười tám tuổi nằm trong này, lòng cỡ nào thê lương.
Thẩm Thiên Úc không qua được mùa đông.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, loại thời tiết này chẳng ai muốn ra cửa, càng có người lười biếng, trực tiếp hắt nước bẩn ra đường. Trời lạnh đến nỗi nước đông lại ngay.
Thẩm Thiên Úc mệt mỏi nằm trên giường, suy yếu mà thở dốc. Ánh mắt hắn ướt át, mê mang trợn to, nhìn vào hư không, trầm mặc yên lặng.
Từ bây giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ phải khó chịu, không cần cả đêm mất ngủ, không cần luôn luôn ho khan, không cần nghe bác sĩ nói, lại không cần để kim truyền dịch đâm vào mạch máu.
Thẩm Thiên Úc biết rõ rằng hắn sắp chết. Hắn thản nhiên tiếp nhận vận mệnh của mình, cảm giác được bình yên hiếm có.
Gió lạnh ngoài cửa sổ không bay vào được, Thẩm Thiên Úc muốn nâng thân thể vô lực này lên, hít một hơi không khí tươi mát bên ngoài.
Cả đời này, hắn từng có vô số nguyện vọng khó có thể thực hiện được. Ví dụ như chạy nhảy dưới ánh mặt trời, ví dụ như bung dù đứng yên dưới cơn mưa mùa thu, ví dụ như đến.. xem hoa cỏ, lại ví dụ như, trong mùa đông rét lạnh, nằm ngửa mặt trên tuyết, nếm thử hương vị băng tuyết.
Thẩm Thiên Úc thở dài, hắn biết đó là không thể, trong mười tám năm nay, ngay cả một nguyện vọng hắn cũng không thể thực hiện được. Vì thế bất đắc dĩ mà buông tay xuống, rốt cục nhắm mắt lại.
Trong phòng yên ắng, suy nghĩ của Thẩm Thiên Úc dần trống trải, có gì đó bay ra từ thân thể, hắn cảm thấy thoải mái cực kỳ, cái chết hình như cũng không đáng sợ cho lắm. Chỉ là xung quanh rất yên lặng, không có một người vì hắn khóc. Cha của hắn, mẹ của hắn, bảo mẫu… vì đứa con âm trầm ít nói này mà không yêu thương mấy. Ánh mắt Thẩm Thiên Úc nóng lên, có gì đó rơi từ hốc mắt, rơi xuống mặt rồi lại trở nên lạnh lẽo.
Hắn vì chính mình chảy một giọt nước mắt, với mùa đông tuổi mười tám, bi thương rời xa nhân thế.
Thẩm Thiên Úc chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế, hắn cứ như đang bay lên, cho dù không mở mắt cũng có thể tưởng tượng được sự vật bên người đều nhỏ lại. Hắn cảm thấy như mình sắp bay lên thiên đường, ý tưởng này khiến hắn vô cùng an lòng. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn lại thấy mình đang bị rơi xuống cực nhanh, giống như bị vứt xuống vực sâu không đáy.
Thẩm Thiên Úc ngày càng sợ hãi, hắn thở dồn dập, vặn vẹo, liều mạng giãy dụa.
Đột nhiên hắn phát hiện, giật giật thân thể của mình, sau đó hé miệng phát ra một tiếng khóc nỉ non như trẻ con.
Thẩm Thiên Úc sợ ngây người, mắt của hắn như bị dính lại, cố gắng thế nào cũng không mở ra được, thân thể hắn trở nên mềm mại vô lực, dính dính vô cùng khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!