Hơn nửa tiếng trôi qua, lúc này ngoài trời có lẽ đã tối rồi, nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ. Có lẽ A Nguyệt không đến kịp, đành phải đối mặt trực diện vậy.
"Triển Hoằng, chúng ta đi."
Tử Duệ bình tĩnh ra lệnh, thật ra việc A Nguyệt không tới kịp cũng nằm trong suy đoán của anh. Vì đoạn đường hầm cao tốc này căn bản cách quá xa trung tâm triển lãm.
"Không được, hai người chờ thêm một lúc nữa được không?" Chu Thanh Vũ vội ngăn lại.
"Tiểu Vũ, chúng ta không phải kẻ hèn nhát, hơn nữa nếu cứ ngồi trong này, chúng ta không chết vì bị hạ thủ cũng chết vì ngộp, phải hạ được đám người đó, để nhanh chóng ra ngoài." Tử Duệ nghiêm túc giải thích cho cô vợ nhỏ của anh.
Nhưng hai người.. ứm.. cô bị anh chặn miệng rồi hôn cô thật lâu, anh nói :
"Được rồi, yên tâm anh nhất định không sao! Anh còn có Triển Hoằng nữa mà." Nói rồi anh cởi áo khoác đã được lau sạch vết máu của mình mặc vào người cô.
"Thiếu phu nhân, cô yên tâm tôi sẽ không để thiếu gia chịu một chút tổn thương nào?" Triển Hoằng vừa cười rồi vừa an ủi thiếu phu nhân nhà mình.
Lúc mở cửa xuống xe, Tử Duệ lại dặn :
"Tiểu Vũ, bất kể chuyện gì xảy ra, em tuyệt đối không được xuống xe có biết chưa, hứa với anh có được không? Cô gật đầu," anh và Triển Hoằng cũng phải cẩn thận đó " cánh cửa xe được đóng lại, ngăn ra hai không gian, trong xe Chu Thanh Vũ nhất định sẽ an toàn nhưng bên ngoài, Triển Hoằng và Lục Minh Tử Duệ phải đối mặt với sự nguy hiểm.
Chu Thanh Vũ ngồi trong xe dõi theo thân ảnh kia, bên ngoài tuy ánh đèn chiếu không sáng cho lắm, nhưng cô vẫn nhìn thấy khá rõ mọi thứ, thật không hiểu sao tim cô cứ run lên bất an thế này, lẽ nào..
"Không, nhất định không có việc gì đâu, nhất định anh sẽ quay lại, anh không bao giờ nói dối cô đâu" Chu Thanh Vũ tự trấn an mình...
Bên ngoài, sau khi xuống xe, Tử Duệ và Triển Hoằng cùng không hẹn mà nhìn nhau, rồi ra hiệu gật đầu đã hiểu .. hai người đều đồng thanh nói :
"Chúng ta cần khống chế Phó Khải trước."
Hai người tiến về phía đám người ngày một gần hơn. Cả bọn người như nghe thấy co người đi tới, một gã trong đám nói khẽ vào tai Phó Khải :
"Anh Khải, có người tới, nhưng chưa biết là ai cả?"
Dập điếu thuốc trong tay, hắn ta cười lạnh.
"Lục Minh Tử Duệ, cuối cùng tao cũng chờ được mày."
"Phó Khải hắng giọng, bọn mày ra đây hết cho tao, con mồi của chúng ta đến rồi."
Quả nhiên như Tử Duệ đoán, phải đến một trăm tên đứng sau Phó Khải. Khi anh và Triển Hoằng tới trước đám người, vẫn không thấy bọn chúng lôi súng ra, vậy có nghĩa là bọn chúng sài dao, hoặc mã tấu mà thôi.
Nhưng tại sao lại không dùng súng, hơn nữa lại phải cử tới cả trăm tên tới đây để giết anh, hay lão già Nam Cung Thành kia còn có ý đồ khác?
"Cố nhân, thật lâu rồi mới gặp mặt nhỉ ? Còn nhớ người quen sao?"
Triển Hoằng!!
Phó Khải gằn lên giọng đầy phẫn uất, năm đó nếu không phải do Triển Hoằng thì gương mặt của hắn làm sao lại có vết sẹo to đó được.
Nhìn chằm chằm vào Triển Hoằng, hắn lạnh giọng hỏi :
Hahaha.. Triển Hoằng cười phá lên, anh nói :
"Ồ ! Mày nói con đàn bà có bản tính không giống người đó sao? Chanh chua, thô tục, lại quá kiêu căng, mồm miệng lại thô tục, bẩn thỉu, tao.. chỉ là cảnh cáo nhẹ cô ta thôi."
"Ngay cả một cô gái tay không tấc sắt mày cũng xuống tay.. còn đáng là đàn ông?" Phó Khải lên giọng chất vấn.
Nghe vậy, Triển Hoằng chỉ thẳng vào mặt Phó Khải, anh nói rõ ràng từng chữ một :
"Phó Khải, mày nghe cho rõ đây : Triển Hoằng tao cho đến lúc chết đều sẽ chỉ xem trọng chủ nhân của tao. Bất kể kẻ nào, cho dù là phụ nữ nếu buông lời xúc phạm đến người tao kính trọng đều sẽ" CHẾT
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!