Buổi sáng hôm sau, trên giường, Chu Thanh Vũ từ từ mở mắt ra, suốt một năm qua, có lẽ đây là giấc ngủ yên bình nhất của cô.
Đưa tay sang bên cạnh, không thấy anh, cô giật mình hoảng hốt.
Tử Duệ anh đâu rồi?
Đi vội ra khỏi phòng, mùi thơm từ phòng bếp bay thoang thoảng, thì ra anh dậy sớm rồi. Anh vào bếp để nấu bữa sáng.
Tử Duệ
Cô đứng ở cửa phòng bếp gọi anh.
Nghe tiếng cô anh quay lại nhìn cô mỉm cười.
"Dậy rồi sao? Mau lại đây." giọng anh dịu dàng.
Woa! Chu Thanh Vũ cảm thán không thôi, cả một năm rồi cô mới lại thấy được bộ dáng này của Lục Minh thiếu gia xuống bếp trổ tài. Nhìn anh khoác chiếc tạp dề màu hồng có hình hello kitty cô phụt cười.
Đúng là đáng yêu a !
Cô cười rạng rỡ, nói với anh :
"Anh sao dậy sớm á? Là để chuẩn bị bữa sáng cho em sao?"
Ừm anh gật đầu rồi bê tới bàn một tô nhỏ sủi cảo mùi vị cực thơm, nhìn lại rất hấp dẫn.
"Woa, đây chính là món em thích nhất , anh vậy mà vẫn còn nhớ , thật là cảm động a! Anh cười rồi nói," tất cả những gì em thích anh đều sẽ nhớ.
"Chu Thanh Vũ nhìn tô sủi cảo bốc hơi nóng, bụng nhỏ của cô lên tiếng biểu tình, hic.. cô đói rồi, hai tay đang định cầm đũa và thìa lên thưởng thức liền bị anh nhắc nhở.." Bà Lục, em tính cứ vậy mà ăn sáng à, mau đi đánh răng rửa mặt đi, thật là.. vì đói nên quên luôn sao? A..
"Cô quên mất, cha mẹ ơi thật là xấu hổ a! Chỉ vì tô sủi cảo kia quá hấp dẫn, nên cô mới mất luôn điểm trước mặt anh." Hứ..
"sao tự nhiên cô lại cảm thấy nó hết ngon rồi ! Sau 15 phút, cô cũng xong hết đâu đấy, trên bàn Tử Duệ đã làm thêm một phần sanwich là chuẩn bị cho chính mình. Vậy mà vừa ngồi xuống bàn, cô vợ nhỏ của anh đưa tay kéo luôn phần sanwich đó về phía cô." Tiểu Vũ, tại sao không ăn sủi cảo nữa, không thích sao?
"Tử Duệ ngạc nhiên hỏi : Chu Thanh Vũ cắn một miếng sanwich, cô nói :" Em thích đồ ăn của Lục Minh Thiếu gia hơn.
"Cô cười hì hì.. Tử Duệ đành ăn phần sủi cảo mà anh làm cho cô, thật khó hiểu, ban nãy cô vợ của anh còn thích lắm mà, sao giờ lại không ăn nữa." haizz.. khẩu vị của phụ nữ quả là thất thường.
"Sau khi ăn xong, cô mới nhớ đến buổi triển lãm được diễn ra ở Louisville, chính là hôm nay, vậy mà cô lại quên mất. Cô vội vàng đứng dậy, nói với anh :" Tử Duệ hôm nay em phải đi thuyết trình cho một buổi triển lãm trang sức và a đá quý ở Louisville, em có vài chi tiết muốn hỏi anh.
"Nói xong, cô gái nhỏ chạy nhanh đến phòng ngủ, chưa đầy 3 phút cô đã quay trở lại, trong tay cô là một sấp tài liệu và một chiếc huy hiệu màu vàng kim. Nhìn chiếc huy hiệu, Lục Minh Tử Duệ ngạc nhiên hỏi :" Tiểu Vũ, em chính là thuyết trình viên được cử đến làm nhà tư vấn cho buổi triển lãm ở Trung tâm lớn KENTUCKY\
-KENTUCKY EXPOSITION CENTER à? Hả, sao anh biết?
"Chu Thanh Vũ tròn hai mắt nhìn anh." À, thật ra tập đoàn Lục Thị là nhà tài trợ chính cho buổi triển lãm đó, nên anh sẽ tham dự với tư cách là khách mời.
"Tử Duệ vừa cầm xấp tài liệu vừa trả lời cô." Vậy hôm nay anh cũng sẽ đến đó sao? còn Thượng Kha nữa, anh ấy có đi cùng không?
"Tử Duệ cầm bản tài liệu đi về phía phòng khách, anh nói :" Thượng Kha sẽ thay anh xử lý công việc của công ty trong khi anh tham dự sự kiện này. Sau khi anh ấy quen dần với việc điều hành, cha và anh sẽ để cho anh ấy tiếp quản một chi nhánh lớn ở Hải Thành. Tiếp quản chi nhánh ở Hải Thành?
"Chu Thanh Vũ cũng đứng dậy đi theo anh để hỏi." Ừm!
"Tử Duệ trả lời ngắn gọn. Hai người cùng ngồi xuống ghế, anh mở tài liệu rồi chỉ dẫn cho cô những điểm cần chú ý, giải thích cặn kẽ từng chút một.. Khoảng nửa tiếng sau thì cũng xem xong, cô nhìn anh khắp một lượt rồi hỏi :" Anh tới đó tham dự triển lãm mà không chuẩn bị gì sao? Em không thấy hành lý của anh ở đây, còn nữa sao anh lại biết em ở chỗ này?
"Cô vừa hỏi xong, thì ngoài cổng có tiếng chuông cửa vang lên." Tới rồi
"anh đi ra cửa lát sau anh đi vào kéo theo một chiếc vali màu đen. Nhìn cô ngạc nhiên, anh nói :" Hôm qua anh vội đi gặp em, không tiện mang theo hành lý, nên anh gửi ở phòng trực sân bay, sáng nay anh mới liên hệ kêu họ mang tới. Thì ra là như vậy, buổi triển lãm diễn bắt đầu từ lúc 10 giờ 30 phút, lát nữa em sẽ đi cùng thầy Jason đến đó, em sẽ không đi cùng anh rồi. Ừm, anh biết rồi, em cứ đi trước với Thầy Jason trước, anh sẽ đến sau. Hả ? anh gọi Thầy Jason, anh cũng biết ông ấy sao? Tất nhiên vì anh từng là học trò cưng ưu tú của ông mà.
"Anh cười trả lời cô với vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên. Anh lại nói :" Được rồi, em mau chuẩn bị rồi đi thôi, kẻo lại trễ. Ừm, vậy em sẽ đi trước nhé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!