Chương 23: Lời hẹn ước 5 năm

Ngự Viên Lục Gia buổi sáng hôm sau.

Trong phòng, Hách Liên Thành tỉnh dậy, cả người đau nhức, nhất là vùng dạ dày và hai bàn tay của anh, cổ họng khô đắng thật khó chịu.

Nhìn mọi thứ trong phòng thì liền biết người tối qua đưa mình về là ai. Anh nghĩ thầm : Cái tên mặt lạnh kia thế mà lại đưa mình về, lại còn để mình ngủ trên giường của hắn, thật không tin đươc nha, không phải tên đó mắc bệnh thích sạch sẽ sao?

Hách Liên Thành đứng dậy rời khỏi giường, vẫn còn đang mải suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa :

Cạch

Cửa phòng được mở ra, Lục Minh Tử Duệ đi vào, trên tay anh bê một cái khay đựng một ly nước ấm và một tô cháo do chị Doãn chuẩn bị.

Anh để đồ lên bàn rồi lạnh giọng nói :

"Hách Liên Thành, cậu đủ chưa hả, vì cái gì mà trở nên bộ dạng này. Thật không giống cậu chút nào."

Lục Minh Tử Duệ đưa cho Hách Liên Thành một Ly nước ấm, anh nói tiếp :

Cậu uống nước đi, sau đó ăn cháo cho mau khỏe lại rồi cút về nhà chuẩn bị hành lý chiều nay bay sang Anh quốc với tôi, cậu không cần làm việc nữa sao?

Còn nữa, lần sau có muốn uống rượu thì về nhà cậu uống, đừng uống ở ngoài nữa khỏi mất công tôi đưa cậu về. Tối qua cậu nôn đầy người tôi, nếu không phải cậu là bạn thân của tôi, tôi đã đạp cậu văng khỏi xe rồi, thật là gớm chết đi được.

Tử Duệ nói liên một hơi, không để cho Hách Liên Thành có cơ hộ phản bác.

Nghe bạn thân của mình mắng té tát, Hách Liên Thành chẳng những không tức giận anh còn cười toét miệng, anh ngồi xuống ăn cháo rồi hỏi :

Chuyến Bay chiều nay Thanh Vũ cũng đi cùng luôn sao?

Không, chỉ là cùng giờ bay thôi, Cô ấy sẽ bay sang Mĩ, còn chúng ta sẽ sang Anh Quốc. Tử Duệ nhẹ giọng trả lời.

Hách Liên Thành lại hỏi :

Vậy Mạc Dao cũng sẽ đến tiễn cô ấy sao?

Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là cô ấy sẽ đến vì cô ấy rất thân với tiểu Vũ. Lục Minh Tử Duệ hỏi tiếp.

Cậu và Mạc Dao đã xảy ra chuyện gì?

Nghe tiểu Vũ nói, tối qua cô ấy khóc rất nhiều, cậu đã làm gì cô ấy hả?

Hách Liên Thành cười lạnh, mình thì làm gì được cô ấy chứ ? Cũng không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Anh đứng dậy nói với Tử Duệ,

Cảm ơn cậu tối qua đã chăm sóc cho mình, mình không sao, mình về đây 3 giờ chiều nay, gặp lại ở sân bay nhé. Nói xong anh quay người rời khỏi phòng, đi thẳng thẳng ra cửa lớn rồi lái xe rời đi.

Trong phòng chỉ còn lai Lục Minh Tử Duệ với khuôn mặt trầm tư suy nghĩ, tên điên này chắc không nhớ những gì tối qua hắn lải nhải với mình rồi.

Tên đó là giả vờ không nhớ hay là đang cố che dấu nỗi đau của chính hắn sao?

Trong xe, Hách Liên Thành vừa lái xe, tâm trạng tồ tệ khi phải nhớ lại chuyên tối qua. Anh cười khổ, thầm nói :

Mạc Dao à Mạc Dao tối qua em khóc rất nhiều sao?

Vì cái gì mà em lại khóc chứ? Chẳng phải em không thích tôi sao? Vậy em khóc thì có ích gì? Tình cảm của tôi đối với em, em lại đem ra làm trò đùa.

"Hách Liên Thành tôi thích em thì đã sao chứ? Mạc Dao em cũng chưa từng thích tôi, vậy thì tôi chẳng có lí do gì níu kéo em nữa, mong rằng em sẽ luôn được hạnh phúc."

Buổi trưa, Lục Minh Tử Duệ cùng Thượng Kha lái xe đến Chu gia để đón Chu Thanh Vũ tới sân bay.

Từ sáng đến giờ, Chu Thanh Kỷ mặt buồn bã, cô nhóc ỉu xìu ngồi tại một chỗ không nói gì. Chu phu nhân nhẹ giọng an ủi :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!