Chu Thanh Vũ nhìn về phía con đường xa xa nơi cổng lớn của Biệt thự nhà cô, vì chỗ cô đứng cách khá xa nên không nhìn rõ, chỉ thấy ba thân ảnh, một chiếc ô tô đậu gần đó. Hình như là khách trong buổi tiệc chuẩn bị ra về.
Nhưng sao giờ này mới về a, dạ tiệc kết thúc lâu rồi mà.
"Chị Thanh Vũ, cả nửa buổi tiệc hôm nay chị đã trốn đi đâu vậy chứ, tới lúc ăn cơm chị cũng không có mặt, chị bị mệt ở đâu sao, sao chị lại một mình lên đây?"
"Ây da, con nhóc này thật ồn ào mà, sao lúc trước cô lại không biết nó miệng dẻo vậy chứ..!!"
"Chị không sao , chỉ là bữa tiệc ồn ào quá chị chỉ muốn yên tĩnh chút thôi."
"Ài , vậy sao đến bữa cơm chị cũng không xuống ăn ?"
"Con nhóc này sao hỏi lại nhiều thế!! có mỏi miệng không hả?"
Nói xong Chu Thanh Vũ đưa tay chọt chọt má cô em gái. Cô kéo Chu Thanh Kỷ lại rồi chỉ về hướng có chiếc ô tô đậu hỏi :
"Dưới kia là ba người nào, muộn vậy nhà chúng ta vẫn có khách sao.?"
"À, Chị có nhớ lúc chiều em nói với chị chyện bạn thân của em muốn làm mai anh họ của cô ấy cho chị không? Chính là anh Tử Duệ đó, anh ấy và Hách Liên thiếu gia được cha mời ở lại dùng bữa tối.. giờ chắc cha đang tiễn họ về."
"Anh ấy ăn tối ở nhà mình? sao chị không biết a!" Trời, từ nửa buổi tiệc, chị đã biến mất tăm hơi, em còn định dẫn chị đi gặp Tử Nhu, bạn thân của em, cũng là em họ của anh Tử Duệ đó, nhưng căn bản là chị trốn rồi, em tìm cũng như không.
"Chu Thanh Vũ lại hỏi :" Anh ấy có nhắc gì đến chị không? Có a ! Lúc nghe cha nói chị sẽ đi du học ở Mĩ, anh ấy hơi ngạc nhiên một chút, chỉ hỏi xác định là chị có đi hay không rồi thôi, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh Tử Duệ đúng là soái ca chị ơi, ngồi gần mới chiêm ngưỡng được dung nhan thật a! người ta nói không sai nha, ngắm trai đẹp, tâm trạng sẽ tốt rất nhiều.. vậy mà e lại được ngắm tới hai soái ca luôn. Con nhỏ này , háo sắc a!! Em có biết gì về Lục Minh thiếu gia không? Không em không biết nhiều, nghe nói anh ấy làm tổng giám đốc cả một tập đoàn Lục Thị lớn mạnh. Lúc ăn cơm em nghe cha và mẹ hỏi chuyện anh ấy, hình như anh ấy với Hách Liên Thiếu gia sắp tới sẽ qua Anh để công tác gì đó? Qua Anh Quốc sao? là khi nào thì đi, em có nghe anh ấy nói không? Em không biết nữa, hình như là... à đúng rồi, hồi tối lúc em tiễn Tử Nhu về, cô ấy nói rất tiếc vì không gặp được chị, chiều mai cô ấy sẽ theo anh Tử Duệ bay qua Anh Quốc để làm thực tập sinh ở công ty bên đó. Anh Tử Duệ sẽ điều hành chi nhánh công ty bên đó một thời gian. Lần này đi sẽ không biết khi nào trở lại đây. Hả, không biết khi nào sẽ trở lại sao? tại sao lại như vậy chứ? cô và anh còn chưa nhận nhau nữa mà!!
"Em chắc chắn luôn, Tử Nhu cô ấy còn lấy làm tiếc khi không mai mối cho hai người được, tiếc ghê e cũng bị hụt mất một người anh rể đẹp trai ngời ngời rồi."
Sao lại như vậy chứ, Chu thanh Vũ bàng hoàng, cô cứ tưởng, mọi chuyện sẽ suôn sẻ, sau khi cô bình tĩnh thì sẽ gặp mặt anh để nói rõ, cô và anh sẽ nhận nhau.
Không ngờ , anh lại chuẩn bị rời đi quá nhanh như vậy, phải chăng cơ hội chỉ đến một lần, nếu cô không kịp nắm bắt.. thì sẽ mất anh mãi mãi.
Không , Chu Thanh Vũ cô sẽ không để chuyện đó lập lại một lần nữa. Quá khứ thì sao chứ, bất quá cũng chỉ là một đường viền ngày càng mờ nhạt mà thôi, cuối cùng sẽ biến mất không để lại vết tích.
Hiện tại mới là thứ quan trọng nhất.
Với cô mà nói, hiện tại Lục Minh Tử Duệ mới là người cô quan tâm nhất.
Cô xoay người chạy vội đi, Chu Thanh Kỷ ngây ngốc nhìn theo. Hôm nay chị mình làm sao thế nhỉ, uống lộn thuốc không vậy ta.?
"Chị ơi cẩn thận , đi chậm thôi !! cô nhóc gọi với theo rồi cũng nhanh đi xuống cùng."
Chu Thanh Vũ vừa chạy vừa nói vọng lại :
"Tiểu Kỷ yên tâm, chị sẽ lấy lại anh rể đẹp trai ngời ngời ấy cho em !"
Cô phải chạy xuống cầu thang của ba tầng nhà, thế nhưng cô lại không thấy mệt, cô chỉ biết nếu không nhanh hơn cô sẽ mất đi anh một lầm nữa.
Hận mình lúc này không thể chạy nhanh hơn nữa, nghĩ đoạn cô cúi xuống lột luôn đôi dép , chạy chân trần trên đất..
Thấy con gái chạy như bay xuống cầu thang, Chu phu nhân cả kinh,
"Tiểu Vũ con bị làm sao vậy, con tính chạy đi đâu chứ, muộn rồi mà con. Lại còn chạy chân trần, tiểu Vũ à."
Chu Thanh Vũ chạy nhanh ra hướng cửa lớn, cô nói :
"Con sẽ giải thích với mẹ sau."
Cô chạy nhanh qua phía khu vườn thượng uyển, trời dần về đêm, sương xuống càng nhiều, những bông hoa Hải Đường hứng sương đêm càng tỏa hương ngọt ngào đến động lòng người.
Nơi cổng chính, sau khi nói chuyện một số chuyện quan trọng về công việc, sau này hai công ty sẽ hợp tác.. Chu lão gia liền tạm biệt hai chàng trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!