Chương 9: (Vô Đề)

Khoảng thời gian ở chung với thương đội, Khương Yên cũng đã làm quen và tìm hiểu được một số thông tin của các lái buôn cùng giá cả của một vài mặt hàng thiết yếu.

Thậm chí cô còn kết nối được một vài người, trở thành mối hàng quen thuộc của bọn họ.

Bầu trời hôm nay xanh thẳm, không có chút nắng, những đợt gió lạnh đã bắt đầu kéo về.

Khương Yên choàng thêm áo khoác ngoài, gọi Khương Nặc đến thử đồ mới mà tú nương vừa đem đến.

Khương Nặc chỉ là cô bé 12 tuổi, bao nhiêu năm nay chìm trong đói khổ, lần đầu tiên được mua áo mới thì vui vẻ lắm.

Mới nói xong, quay đi quay lại mùa đông đã đến.

Những cơn gió lạnh đầu mùa thổi qua buốt cả da đầu, dường như khắc nghiệt hơn hẳn những năm trước.

Cơn mưa giông bắt đầu xối thẳng xuống trấn Lạc Thủy và vùng Vọng Giang, rả rích cả ngày lẫn đêm.

Khương Yên đã dặn dò Khương Nặc chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng cả hai không ngờ đợt này thời tiết lại cực đoan như thế, dông lốc, gió lớn và cả mưa đá thay phiên nhau quét qua.

Ngập lụt bắt đầu xuất hiện ở nhiều khu vực.

Khương Yên gom những bao đất chặn ở ngưỡng cửa, cũng đã tu sửa và nâng nền đất bên trong nhà lên cao hơn một chút vẫn không ngăn được nước thấm vào trong.

Những căn nhà ở trung tâm chợ đã chìm trong nước.

Càng ngày càng có nhiều hộ gia đình lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.

Tiếng la hét thất thanh, tiếng than thở rầu rĩ vang khắp ngõ hẻm.

Mưa dông kéo dài đến ngày thứ mười thì bắt đầu ngơi bớt, một số trai tráng trong trấn đã có thể khoác áo tơi chạy ra ngoài tìm chút thức ăn cho người thân trong nhà.

Liễu bà bà và con dâu bên cạnh nhà đã được Khương Yên rước về từ sớm, phu quân của Liễu thị đang tòng quân ở biên ải phía Bắc, chỉ còn hai nữ tử đơn bạc trong nhà.

"May mắn có Tiểu Yên giúp đỡ, nếu không thì không biết lấy chỗ đâu mà ngủ mấy ngày qua."

Năm nào trấn Lạc Thủy và Vọng Giang cũng bị ngập lụt nhưng trận này có thể nói là nặng nề nhất.

Khương Yên soi đèn nhìn lên bầu trời vẫn còn âm u nhưng đã ngớt hạt mưa, quay lại căn dặn Khương Nặc:

"Chuẩn bị mở nhà kho, ngày mai nhờ Liễu bà bà kêu gọi vài người mạnh khỏe đi theo hộ tống, hai ngày nữa bắt đầu dựng lều phát cháo ngoài chợ đi."

Lần nào cũng như vậy, bão lũ quét qua để lại những tàn tích tang thương ở trên đường.

Con người đã rơi vào thảm cảnh, không thể chống chọi lại thiên nhiên, sau cơn đói cồn cào chỉ có thể hành động theo bản năng.

Đó là lý dó Khương Yên phải nhờ Liễu bà bà ra mặt, tìm mấy người bảo hộ cho xe gạo của nàng khi di chuyển trên đường.

Hàng người rách rưới đói lạnh thi nhau lao đến càng ngày càng dài.

"Mọi người cứ bình tĩnh, đừng chen lấn, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm."

"Xếp hàng vào, không được tranh giành nhau, chúng ta có cháo đủ cho tất cả, hãy yên tâm."

Khương Yên khoác áo tơi, đội mũ cói đứng bắc tay làm loa hét lớn hết lần này đến lần khác.

Một trăm đấu gạo đầu tiên mang ra đã hết sạch.

Nhìn nhóm người đói lả ngồi bệt xuống đất ăn ngay tại chỗ, Khương Yên thở dài trong lòng.

Việc cứu tế của Khương Yên ngay lập tức đến tai quan phủ của trấn Lạc Thủy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!