Chương 88: (Vô Đề)

Khương Yên không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra thì nhìn thấy Cơ Trường Uyên mặt mày xám ngoét ngồi ở mép giường, bàn tay hắn lần mò trong từng kẽ ngón tay của nàng đan lấy, siết chặt một cách đầy lo sợ.

Bên cạnh là gương mặt thân quen, đích thị là Trương thái y chứ không ai vào đây.

"Nương nương không sao, chỉ là trong lòng tích tụ u sầu, nộ khí công tâm mà ngất xỉu, có điều…"

Nói đến đây Trương thái y sợ sệt nhìn một vòng xung quanh nội phòng, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau, không biết nên nói làm sao cho phải đây.

"Có chuyện gì, ngươi nói ra đi." 

Cơ Trường Uyên và cả Khương Yên đang nằm trên giường mệt mỏi lên tiếng.

Gian kế của hắn đã bị vạch trần, còn chuyện gì mà Cơ Trường Uyên không thể chịu đựng nổi nữa đây?

"Cái này… có điều là… e hèm, nương nương đang mang thai, hoàng thượng chịu khó đừng kích thích người quá độ, nếu không lại…"

"Cái gì, ngươi nói… nàng mang thai?"

"Cái gì, ngươi nói… ta mang thai?"

Hai người đồng thanh kêu lên, sau đó quay qua nhìn nhau, chỉ là ánh mắt mỗi người đều khác nhau.

Cơ Trường Uyên là mừng rỡ tột độ, còn có chút lo lắng bao trùm.

Mà Khương Yên thì tràn đầy lửa giận.

Ông trời ơi, nàng đã làm gì nên tội mà cứ khiến hai người bọn họ phải dây dưa mãi thế này.

"Yên nhi, bình tĩnh, đừng tức giận, có hại cho sức khỏe…"

"Cút ra ngoài, ngươi làm bao nhiêu chuyện như vậy, hỏi sao ta không tức giận chứ hả?"

Khương Yên điên tiết đạp cho đối phương một cái khiến hắn ngã lăn quay, nhưng Cơ Trường Uyên không dám ho he tiếng nào, chỉ lồm cồm ngồi dậy sán đến gần mép giường ra sức ôm lấy nàng mà gật đầu

"Đúng, nàng mắng đúng lắm, là ta có lỗi với nàng, nàng không vui cứ việc đánh ta, đừng làm gì ảnh hưởng đến thai nhi…"

Tạ quản gia thấy tình hình không ổn nhanh chóng lôi Trương thái y dạy chạy biến.

Chuyện riêng của phu thê hai người này, ai mà dám xen vào chứ.

Khương Yên tức đến đỏ mặt, chỉ vào mũi hắn mà quát tháo:

"Hay cho tên cẩu hoàng đế nhà ngươi, ngoài kia có biết bao nữ tử muốn sinh con cho người, sao ngươi cứ phải đè ta ra làm chuyện này chứ hả? Ngươi là không muốn nhìn thấy ta sống yên ổn đúng không?"

Cơ Trường Uyên bị mắng oan, chỉ có thể ra sức biện giải:

"Làm gì có, đời này ta chỉ có mỗi nàng, cũng chỉ muốn sinh con cùng nàng, nữ tử khác ở đâu ra…"

"Cần ta liệt kê cho người có bao nhiêu phi tần trong hậu cung không?" Khương Yên lừ mắt nhìn hắn.

Người này không thiếu nhất là nữ nhân xinh đẹp bên mình, cớ sao cứ bám dính lấy nàng mãi không buông.

"Ta không muốn nói nhiều với người nữa Cơ Trường Uyên, trò chơi đến đây kết thúc rồi, đã đến lúc người trở về kinh thành làm lại vị hoàng đế cao cao tại thượng rồi."

Ta không đi.

Cơ Trường Uyên sầm mặt:

"Thê tử và bảo bảo trong bụng còn ở đây, tại sao ta phải đi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!