Khương Yên chống cằm ngáp một cái thật dài, nhìn y quán vắng bóng khách mà rơi vào trầm tư.
Hôm nay Chu Thuận Chi đã nói trước hắn có việc bận không thể đến Tiếu An Đường.
Bên ngoài vẫn là Phùng Đức đang vắt chân ngồi trên ghế gỗ cười hềnh hệch với vài người xung quanh, có vẻ câu chuyện của bọn họ đang đến hồi cao trào, thấy hắn ta hứng chí đến mức khoa tay múa chân.
"Tiếu tỷ, muội đến rồi đây."
Thiệu Cẩm Vân từ xa ra cất giọng gọi to.
Khương Yên nghe thấy thì đứng phắt dậy, quàng hòm gõ trên vai đi ra cửa.
"Phùng Đức, ngươi ở lại trông y quán nhé, ta với Thiệu cô nương qua bên chợ phố đông xem bệnh một lát rồi về."
"Phu nhân, người đi như vậy có ổn không? Hay là mình tạm thời đóng cửa để tiểu nhân đi theo người cho an toàn."
Phùng Đức vội vàng vén đám người đi vào gãi đầu với Khương Yên
"Ai da, có cái gì đâu mà lo, bên ta còn có hai bộ pháp, cần ngươi chắc? Ở lại trông nom quán xá cho cẩn thận, nếu có người đến tìm Tiếu tỷ thì rót trà đầy đủ rồi nói bọn họ ngồi chờ một chút."
Phùng Đức nhìn hai tên nam nhân cao to lực lưỡng đằng sau Thiệu Cẩm Vân, nghĩ nghĩ thấy cũng yên tâm cho nên cười khoe tám cái răng, vẫy vẫy tay tiễn hai người ra khỏi cửa.
Vừa quẹo vào con hẻm nhỏ sau cây cầu đá, Khương Yên đã vội vàng kéo tay Thiệu Cẩm Vân chạy như bay về hướng trạch viện của Chu gia.
"Để xem lần này chúng ta bắt tại trận, tên Chu Thuận Chi còn lời gì để giảo biện nữa không. Đúng là nam nhân trên đời này không thể tin tưởng được ai hết."
Thiệu Cẩm Vân vừa thở hồng hộc, vừa vung tay mắng chửi.
Khương Yên đánh mắt một vòng, sau đó bụm miệng nàng ấy, chui vào một cái lỗ nhỏ chứa đầy rơm rạ để thông đến con đường đất phía sân sau của ngôi nhà lớn.
"Nào, bắt đầu đi, người đến đây, khom lưng xuống cho Tiếu tỷ leo lên nào." Thiệu Cẩm Vân chỉ tay hai tên hộ pháp to con đi theo, sau đó cởi giày của Khương Yên ra, đỡ nàng ấy leo lên đứng trên lưng hai người bọn họ.
"Sao rồi, thấy gì không?"
Thiệu Cẩm Vân đứng ở dưới liên tục thúc giục, m.á. u tò mò của nàng ấy đã dâng lên đến đỉnh điểm rồi.
Suỵt. Khương Yên không nhịn được đành phải trừng mắt nhắc nhở nàng ấy một cái.
Xuất hiện rồi.
Trong sân, Chu Thuận Chi ngồi trên bàn đá, lơ đãng hứng lấy vài chiếc lá khô rơi rụng trong sân.
Cảnh tượng vô cùng thơ mộng.
Cho đến khi có hai bóng người xuất hiện.
Một người Khương Yên vừa mới gặp cách đây không lâu, Dư đại nhân tri phủ Giang Châu.
Người còn lại trông rất quen, dường như nàng đã từng thấy đâu đó.
Khương Yên căng mắt ra quan sát, cảm thấy bộ giáp bạc lấp lánh trên người y có chút ấn tượng.
Chắc chắn đây là một võ tướng có địa vị không nhỏ trong triều đình Đại Cơ.
Đúng rồi, người này còn không phải là Mạnh tướng quân, đối thủ bất khả chiến bại của Bùi Lẫm ở đời trước hay sao?
Nhớ lại, nàng chỉ gặp y đúng một lần, khi y giành chiến thắng vang dội ở chiến trường tây nam với người Miến.
Bùi Lẫm thì cáng đáng toàn bộ cục diện ở biên quan phía bắc, hai người không ai nhường ai, kình nhau đến tận trên Thừa Thiên Điện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!