Khương Yên không ngờ, Chu Thuận Chi nhìn có vẻ yếu nhược thư sinh như vậy trên giường lại mãnh liệt và trâu bò đến vậy.
Mãi đến ngày thứ tư Khương Yên mới được Chu Thuận Chi thả về y quán làm việc trở lại, bởi vì Khương Yên không còn phụ mẫu nên bọn họ không cần chuẩn bị cho ngày lại mặt bên nhà gái.
Chân trước Khương Yên vừa ngồi xuống ghế, chân sau Thiệu Cẩm Vân đã ghé thăm.
"Ai chà, tân hôn vui vẻ chứ, nhìn nét mặt hồng hào thế này, hẳn là Chu Thuận Chi không làm tỷ thất vọng nhỉ?"
Thiệu Cẩm Vân làm trời làm đất đã quen, chuyện gì cũng có thể nói.
Khương Yên giật giật khóe môi, bàn tay giơ ra, gõ một cái bộp vào trán nàng ấy:
"Muội còn nhớ mình là nữ tử không vậy?"
"Muội chỉ muốn hỏi thăm chút thôi mà, sao tỷ lại đánh muội?" Thiệu Cẩm Vân ôm đầu oa oa khóc:
"Nếu lỡ mà tên đó đối xử không tốt với tỷ, muội còn biết đường kêu phụ thân xử hắn giùm cho tỷ nữa."
Khương Yên bất đắc dĩ phải đứng lên bụm miệng của Thiệu Cẩm Vân lại:
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ta tốt lắm, Chu Thuận Chi đối xử với ta không có chỗ nào để chê cả."
"Thật không? Kể cho muội nghe với nào."
Khương Yên lựa vài chuyện lông gà vỏ tỏi của hai người họ, đơn giản kể lại cho Thiệu Cẩm Vân, sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, nàng ngập ngừng sờ vào mặt mình rồi hỏi nàng ấy.
"Muội thấy mặt ta… thế này có xấu lắm không?"
Nói đến đây Khương Yên ho nhẹ một tiếng.
Nàng không dám kể cho Thiệu Cẩm Vân biết, mỗi lần Chu Thuận Chi muốn ân ái với mình, hắn đều sẽ tắt hết nến trong phòng và buông chiếc rèm dày dặn xuống để che hết ánh sáng trong phòng.
Có phải là hắn không hài lòng với gương mặt xấu xí này của nàng không?
Thấy nét mặt băn khoăn của Khương Yên, Thiệu Cẩm Vân ngay lập tức xua tay:
"Làm gì có, tỷ như thế này còn xinh đẹp hơn khối người."
Khương Yên biết nàng ấy chỉ muốn an ủi mình cho nên nhoẻn miệng cười, bàn tay mân mê làn da đã đen sạm đi.
"Lọ cao ở tiệm Mộng Hoa hôm bữa muội tặng cho tỷ đó đã lấy ra xài chưa."
Thiệu Cẩm Vân vội vàng tiến lên lục lọi trong ngăn tủ của nàng:
"Để lát nữa muội ghé qua bên đó xem có gì mới không, muội mua về cho chúng mình cùng trải nghiệm nhé."
Khương Yên gật đầu, cảm thấy cũng đã đến lúc mình nên chăm chút cho vẻ ngoài nhìn tươm tất hơn rồi.
Lần đi buôn này, Chu Thuận Chi đi lâu nhất, cũng chỉ đi một mình.
Hắn để Tạ quản gia cùng Phùng Đức ở lại với Khương Yên.
Khương Yên không quan tâm quá nhiều vào việc làm ăn của phu quân nhà mình, nàng chỉ chăm chú soạn tay nải và túi lương khô, sau đó tỉ mẩn chỉnh trang lại y phục cùng đai lưng hắn.
"Đi đường cẩn thận một chút, thuốc men thiếp đã gói lại đầy đủ để trong tráp gỗ, chàng đừng bỏ bữa đó nghe không."
Chu Thuận Chi dường như rất hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc này của Khương Yên, đặc biệt là mỗi khi nàng mềm mại gọi hắn hai tiếng tướng công.
Tuân lệnh nương tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!