Chương 5: (Vô Đề)

Tiếng hét thất thanh vang lên, đám người ồn ào lộn xộn lao đến.

Nha hoàn bên người Vương Nghệ Giai run rẩy nâng khối ngọc lên cao, dưới ánh nắng rực rỡ, bề mặt ánh tím hiện lên một đường nứt dài trắng xóa.

"Thẩm Thiên Nhược, ngươi nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện gì rồi?"

Tôn Y Hàm ngay lập tức nhào lên chỉ vào mặt Thẩm Thiên Nhược đang tái nhợt mà mắng chửi.

"Ta không rõ… đột nhiên dưới chân bị vấp một cái, ta thật sự không cố ý…!!!"

Một tiếng chát thanh thúy vang lên, cắt ngang lời giải thích của Thẩm Thiên Nhược.

"Là ngươi, bởi vì ganh tỵ ta được hoàng hậu thương mến, cha ta lại được Thái tử coi trọng, cho nên ngươi cố tình làm bể khối ngọc mà ta muốn dâng tặng người, cốt để cả nhà ta bị mất mặt, sau đó bị hoàng hậu ghét bỏ."

Vương Nghệ Giai nghiến răng nói ra, từng chữ lại từng chữ cứ thế bổ xuống Thẩm Thiên Nhược, cốt để phơi bày bộ mặt xấu xí của nàng ấy trước mọi người.

Gương mặt nhỏ nhắn non mịn của Thẩm Thiên Nhược hiện rõ năm dấu tay nhưng nàng lại không khóc, chỉ kiên cường đứng đó lắc đầu:

"Ta không phải người như thế, tất cả đều vì phụng vụ vương triều hưng thịnh này. Nếu quả thật tỷ được hoàng hậu yêu thương cất nhắc, được Thái tử để mắt đến, đó là vinh dự và phúc phần của tỷ, cho dù ta có ra tay cũng không thể giành được, huống gì ta cũng không có ý đó."

"Ngươi nói không có ý đó là chúng ta sẽ tin hay sao? Hiện tại không phải ngươi và Nghệ Giai tỷ tỷ đang được đặt trên bàn cân cho vị trí Đông cung Thái tử phi hay sao? Danh hiệu cao quý như vậy, người Thẩm phủ các ngươi không có tâm muốn tranh giành ư? Bớt lừa người lại đi." Tôn Y Hàm cao giọng chất vấn, xung quanh tiếng xì xầm bàn tán lại càng lan rộng.

Khương Yên không nhịn được đứng chắn trước mặt Thẩm Thiên Nhược, âm thanh cứng cỏi: "Tiểu thư nhà chúng ta trước nay nổi tiếng hiền lương thục đức, luận về nhan sắc hay tài nghệ đều không thua kém ai, cho nên được mọi người xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An.

Đã như vậy thì cần gì phải sử dụng chiêu trò vụng về như thế này trước mặt mọi người để hạ bệ Vương tiểu thư? Vừa bị bắt tại trận, còn bị chỉ trích thẳng mặt thế này, nhục nhã để đâu cho hết, người thông minh không có ai làm vậy bao giờ, chỉ có trẻ con mới dễ bị lừa gạt mà thôi."

Những lời Khương Yên vừa nói ra, lại khiến hướng gió quay đầu.

Khương Yên nói cũng không hẳn không có lý, kỹ xảo vụng về, chiêu trò lộ liễu như vậy, người thông minh lại được bồi dưỡng từ nhỏ như Thẩm Thiên Nhược chắc chắn sẽ không sử dụng trước mặt bao nhiêu người như hôm nay.

Đã vậy, bọn họ cũng không muốn bị mang tiếng là ngu ngốc đến trẻ con mới bị lừa gạt như lời Khương Yên nói, cho nên bắt đầu có người đứng ra phân tích sự việc.

"Tiểu thư nhà nô tỳ đã nói, đột nhiên tà váy bị vướng, sau đó chân vấp một cái mới té xuống, điều đó chứng tỏ có người ở đằng sau làm chuyện xấu."

Khương Yên nói xong liền cúi xuống lật ngoại bào của Thẩm Thiên Nhiên lên một chút, lộ ra viền tà váy hiện rõ vết bùn lấm lem.

Nhìn vết bùn ở trên tà váy, có thể nói người này vừa đi ngang qua con đường đất ở khu rừng trúc đằng sau viện đình, bởi nếu đi theo đường chính lát đá, chắc chắn dấu giày sẽ không bám nhiều đất như vậy.

"Cho nên đây chắc hẳn là một trong những tì nữ của Vương phủ, bởi chỉ có người rành rẽ đường đi nước bước ở đây mới thoải mái chọn lối tắt ngang qua rừng trúc để đi lại giữa đình viện và khu nhà bếp.

Những nha hoàn đi theo hầu chủ như nô tỳ làm sao có thể biết được, cho dù có biết cũng không dám tự ý đi lại lung tung trong Vương phủ.

"Khương Yên nói xong, Tôn Y Hàm ngay lập tức gạt đi."Nô tỳ ngươi cũng dẻo miệng thật, chủ nào tớ nấy mà, đã làm sai không biết xin lỗi còn đứng đây hồ ngôn loạn ngữ. Nha hoàn của các nhà hôm nay ai nấy đều tất bật, việc chạy đi chạy lại giữa các gian nhà là điều bình thường, cái gì mà giày dính đất với không dính đất.

Huống chi, từ nãy đến giờ, mọi người chơi đùa trong đình, váy áo thướt tha, không thể tránh khỏi việc bị dính dơ, chỉ vì một vết bùn mà ngươi có thể giảo biện đổ thừa cho người khác ư?"

Mọi người nghe xong cũng gật đầu đồng ý, một số tiểu thư không thích ngồi yên tại chỗ cũng thỉnh thoảng kéo nhau ra hồ cá hay thậm chí là núi giả đằng sau để tâm sự, khó tránh được trên giày có bùn đất, nếu nói như Khương Yên thì bọn họ cũng có thể là những người ngáng chân Thẩm Thiên Nhược.

Điều này nói ra e rằng sẽ đụng chạm đến nhiều người ở đây.

Thẩm Thiên Nhược cúi đầu, trong lòng không muốn sự việc đi xa hơn nữa, cho nên chuẩn bị hạ mình xin lỗi Vương Nghệ Giai và suy nghĩ cách bồi thường.

Bên cạnh lại nghe thấy Khương Yên thoải mái cười một tiếng.

"Tôn tiểu thư, người nói như vậy là thừa nhận tiểu thư nhà nô tỳ không cố ý làm rơi vỡ khối ngọc mà là do bị người khác đụng qua. Có phải không?"

Ngươi…!!! Tôn Y Hàm trợn mắt không thể phản bác.

"Cho dù là như thế thì khối ngọc bị bể, Thẩm Thiên Nhược không thể tránh khỏi liên quan." Vương Nghệ Giai thấy tình hình không được ổn, vặn vẹo chiếc khăn trong tay, cố gắng lôi Thẩm Thiên Nhược xuống nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!