Chương 46: (Vô Đề)

Tiếng chân rầm rập chạy đến như phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng trong màn đêm.

Ánh đuốc sáng rỡ cả một khoảng trời.

Âm thanh quát khẽ của đội trưởng thị vệ vang lên: "Nhanh, đi tìm người nhanh lên, phải tìm cho ra." 

Cao Dục khoanh tay đứng phía sau, gương mặt trắng trẻo nhẵn nhụi giờ này đã biến thành màu xám xịt, âm trầm nhìn Tiểu Nhã đang hô hoán mọi người đằng trước.

"Thấy rồi, ở đây." 

Tiểu Nhã dâng lên một chiếc bông tai đến trước mặt Cao Dục, sau đó chỉ tay về một góc trong rừng trúc: "Hẳn là bọn họ đang ở trong đó."

"Đêm hôm khuya khoắt, lại kéo nhau vào chỗ hoang vu vắng lạnh này để làm gì cơ chứ?" 

Giọng nói thì thầm của Tiểu Nhã vừa đủ để rơi vào tai Cao Dục rất rõ ràng.

"Còn chần chờ gì nữa, đi vào đó lôi bọn họ ra đây cho ta."

Trên nền đất rải rác từng mảnh y phục nhăn nhúm. 

Ở cách đó không xa là hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

"A a a… Khương Yên này không ngờ lại có thể vô liêm sỉ như vậy, đã được Thái tử điện hạ sủng hạnh còn làm ra chuyện động trời này, đúng là trời sinh dâm đãng mà."

Tiểu Nhã hét to lên, lôi kéo biết bao ánh mắt nhìn về phía cặp đôi đang say mê trong cơn nhục dục của bản thân, cố gắng để mọi người nhìn thấy rõ nhất cảnh tượng đang diễn ra. 

Tiếng thở hổn hển cùng tiếng khóc rấm rứt của nữ tử vẫn còn quẩn quanh trong không gian khiến Cao Dục vô cùng phiền lòng, ông ta phất tay ra lệnh cho thị vệ tiến lên tách hai người họ ra.

"Dù gì Khương Yên cũng đã là người của điện hạ, không biết Cao tổng quản sẽ xử lý thế nào?"

Tiểu Nhã vừa thăm dò một câu, một giọng nói nhỏ nhẹ theo gió rơi vào tai mọi người.

"Ngươi nghĩ là nên xử lý làm sao đây, không ngại đưa ý kiến thử chứ?"

Cao Dục quay người, đáy mắt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Khương Yên ở đây, vậy người nằm trên đất là ai đây?

"Đưa người qua đây cho ta!"

Tiểu Nhã không thể tin vào mắt mình, ngã ngồi xuống đất, run rẩy hét to: "Tại sao… tại sao lại là…!!!"

Gương mặt xinh đẹp của Tử Kiều lấm lem bùn đất, trên cổ, vai và bầu n.g.ự. c lộ ra hơn nửa mang đầy dấu vết.

Mà tên nam nhân nồng nặc mùi rượu kia vẫn còn trong men say, luôn miệng lẩm bẩm: "Kiều Kiều của ta, đêm nay nàng đã là người của ta."

"Tại sao lại như vậy, tại sao người đó lại là Tử Kiều tỷ tỷ mà không phải là Khương Yên chứ?" Tiểu Nhã trợn mắt, không nhịn được lẩm bẩm như người mất trí.

"Tiểu Nhã à, từ đầu đến cuối ngươi đều chắc chắn rằng đó phải là ta, hẳn là phải có một lý do nào đó đúng không?"

Cao Dục cười khẩy một tiếng, không muốn tốn thời gian ở đây thêm nữa, liền ra lệnh: "Đưa tất cả đến Tĩnh Tâm Trai để điện hạ đích thân xử lý."

Mã nô họ Ngô đã bị dội nước đến tỉnh, lần đầu được đặt chân đến Tĩnh Tâm Trai, hắn ta sợ đến mức sắp tè ra quần.

"Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế." 

Cơ Trường Uyên đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị dựng đầu dậy, trên mặt vẫn còn hẳn nguyên sự khó chịu, hai đầu mày tự nhiên cũng chau lại, toàn thân tỏa ra áp lực lạnh lẽo vô cùng.

"Khá khen cho các ngươi, ở trong Đông Cung lại còn dám làm ra chuyện dơ bẩn như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!