Thời gian tĩnh dưỡng của Thẩm Thiên Nhược không ngắn, Cơ Trường Uyên lại không ở trong phủ thường xuyên, Khương Yên lại bắt đầu trở về thời kỳ an nhàn rảnh rỗi.
Khác với lúc trước, dạo gần đây căn phòng nhỏ của nàng ở tây viên Cẩm An Đường vô cùng náo nhiệt.
Thanh Anh là khách quen không nói, ngay cả Tử Kiều cũng chăm chỉ theo Hồng Liễu đến đây để thăm nàng.
Không còn thái độ cao ngạo và xem thường người khác, nàng ta khác hẳn với trước đây.
Không chỉ tự tay pha trà, làm điểm tâm, Tử Kiều còn rất chịu khó chia sẻ những trân phẩm thượng hạng được Cơ Trường Uyên ban thưởng trước đây.
"Muội được điện hạ sủng hạnh là may mắn của muội, nhưng cũng đừng vì vậy mà lơ là bỏ bê bản thân mình. Muội xem, cả ngày đều một bộ váy nhàu nát cũ kỹ không khác gì nha hoàn ở thiêm phòng, son phấn cũng chẳng biết sử dụng, không chỉ khiến cho điện hạ mất hứng mà còn bị hạ nhân coi thường.
Đây, tỷ có mang qua cho muội mấy tấm vải lụa tơ tằm thêu chỉ kim tuyến này, nếu may làm ngoại bào thì không gì rực rỡ bằng, đặc biệt hơn khi muội mặc trong đêm tối, sẽ khiến toàn thân phát sáng, lấp lánh như ngôi sao hôm trên bầu trời.
"Tử Kiều vừa chỉ vào mấy cuộn vải trên tay Tiểu Hỷ, vừa ân cần vuốt ve mái tóc đen dài mượt như nhung của Khương Yên mà trầm trồ:"Còn nữa, ở đây là một bộ trâm phỉ thúy rất hợp với chiếc váy này, đợi mấy hôm nữa tỷ mời mấy nhạc sư vào phủ, chúng ta cùng học một điệu vũ dâng tặng cho điện hạ và Thái tử phi, mọi người thấy có được không?
"Khương Yên nghiêng đầu nhìn một vòng ba người đứng trước mặt, ngón tay không nhịn được sờ soạng lên tấm vải mềm mại:"Tử Kiều tỷ tỷ đã nói như vậy thì Khương Yên cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng mà những món này quá quý gia đi, Khương Yên chỉ có một mình, xài cũng không hết, có thể chia lại cho mọi người được không?
Đến hôm hiến vũ mọi người đều có đồ mới, trang sức mới, thế thì càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, khiến điện hạ hài lòng.
"Thanh Anh hiền hậu chân thành nhất, nghe đến đây liền vui vẻ reo lên:"Cũng là Khương Yên suy nghĩ chu đáo."
Hồng Liễu bên cạnh tỏ ra không có ý kiến, Tử Kiều cũng mỉm cười gật đầu.
Nói là làm, ngày hôm sau, ngoại trừ người của tú phường đến đo đạc, một đội nhạc sư và vũ cơ nổi tiếng nhất của Giáng Tiên Lâu đã được đưa đến Đông Cung để hỗ trợ bốn người Tử Kiều, Hồng Liễu, Thanh Anh và Khương Yên tập múa.
Chỉ còn tầm một tháng nữa là đến dịp vui trọng đại nhất của Đông Cung, Cao Dục cảm thấy bọn họ có lòng như thế cũng không làm khó làm dễ, thậm chí còn rất tận tâm mà cho người dựng một sân khấu nhỏ giữa Cảnh Sơn thủy tạ để bọn họ thoải mái tập luyện.
Bên này Điềm Điềm đều đặn gửi thư đến cập nhật tình hình bệnh trạng của Thẩm Thiên Nhược.
Bên kia Khương Yên chăm chỉ học múa cùng với Tử Kiều đến tận tối muộn.
"Tử Kiều tỷ tỷ quả không hổ danh là đệ nhất vũ cơ thành Thiên An, từng bước chân đều thướt tha uyển chuyển như vậy, muội có học thêm mười năm nữa cũng không thể sánh bằng, cảm thấy thật đáng tiếc nếu để muội khoác lên mình chiếc váy kim tuyến đẹp đẽ kia."
Khương Yên sau bao phen ngã nhào ra đất thì vô cùng chán nản ngồi phịch xuống ghế, không còn muốn di chuyển thêm nữa.
Thanh Anh vừa cười vừa động viên:
"Chúng ta làm sao mà so được với Tử Kiều muội muội chứ, chỉ cần cố gắng nhớ động tác và đi đều theo đội hình là được, đến lúc đó mọi thứ còn lại sẽ do Tử Kiều hoàn thành."
Khương Yên vẫn bĩu môi nhăn nhó, cũng không buồn đứng dậy và nắn bóp hai bắp chân mình:
"Muội hết sức rồi, các tỷ tiếp tục tập luyện đi, muội ngồi đây xem là được. Coi như được tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Tử Kiều tỷ tỷ, như vậy có khi muội sẽ có thêm động lực để hoàn thành bài múa, được không?"
Thanh Anh với Hồng Liễu đã lâu không được xem Tử Kiều múa, cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ, đồng loạt vỗ tay cổ vũ cho Tử Kiều một mình lên đài.
Để tăng thêm hấp dẫn cho phần nhìn, Khương Yên lấy ra chiếc ngoại bào màu tím thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ ngũ sắc, cẩn thận khoác lên người Tử Kiều, miệng cười hắc hắc:
"Như vầy mới đẹp, càng khiến cho màn trình diễn thêm phần huyền ảo."
Nhạc nổi lên, Tử Kiều rực rỡ như mẫu đơn chi vương ở giữa đài hát.
Bóng nữ tử dập dìu theo tiếng gõ trống dưới ánh trăng càng thêm phần quyến rũ ma mị, thu hút biết bao ánh mắt có lén lút có càn rỡ nhìn qua bên này.
Dù không thích nhưng Khương Yên vẫn phải công nhận, luận về nhan sắc và tài ca vũ của Tử Kiều phải nói là một chín một mười với Thẩm Thiên Nhược tiểu thư nhà nàng.
Bởi vậy mà Tử Kiều kiêu ngạo cũng đúng thôi, quả thật nàng ta thực sự có quyền như vậy.
Cho đến khi điệu vũ kia kết thúc, mọi người vẫn không thể dời tầm mắt khỏi sân khấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!