Chương 42: (Vô Đề)

Khương Yên thấm đẫm mồ hôi, cảm giác mệt mỏi khủng khiếp đến mức không thể thở được bên cạnh sự đau xót trên toàn bộ cơ thể.

Nàng không còn sức để động dù là một ngón tay, chỉ đành mặc kệ Cơ Trường Uyên dịu dàng bế mình lên đặt ngồi trên đùi hắn và ôm vào trong ngực.

Đã đến nước này, Khương Yên cũng không câu nệ, nàng cần hồi sức thật nhanh để rời khỏi chỗ này, nếu không muốn gây thêm bất kỳ hứng thú cho một tên đang điên cuồng với dục vọng hoan ái.

Cơ Trường Uyên không nghĩ mọi thứ lại tuyệt vời như thế, chưa bao giờ hắn cảm thấy thỏa mãn đến tận cùng giống như lúc này, kể cả khi hắn được phong làm Thái tử, hay chạy băng băng trên con hãn huyết bảo mã lừng danh giữa trường săn b.ắ. n của hoàng cung.

Thậm chí khi hắn vung đao c.h.é. m c.h.ế. t những kẻ khiến hắn ngứa mắt, nhìn bọn chúng nằm co giật trong cơn hấp hối trên một vũng m.á. u đặc sệt.

Cảm giác cũng không thể khoan khoái đến mức này.

"Không tệ, Tiểu Yên Tử à, ngươi khiến cho Cô thật bất ngờ."

Cơ Trường Uyên dịu dàng vuốt tóc mai rơi trên má Khương Yên, sau đó cúi đầu thủ thỉ bên tai nàng như tình lang đầy lưu luyến.

Mà Khương Yên đã chẳng còn tinh thần và sức lực để chống trả, nàng chỉ có thể để mặc đối phương ôm ấp yêu thương mình.

Nhìn qua trông hai người như thể một đôi tình lữ vừa qua cơn mặn nồng ân ái.

Hình ảnh này đập vào mắt không khỏi khiến nhiều người kinh hoàng.

A a a a a a a…!!!

Ngoài sảnh vang lên tiếng hét chói tai của nữ tử ngay lập tức cắt ngang cơn hứng khởi của đôi nam nữ đang triền miên.

Cơ Trường Uyên cau mày, thân thủ nhanh nhẹn kéo áo choàng lên che chắn cho Khương Yên đang lõa thể nằm xuống trường kỷ.

Cánh tay vung lên, để lộ một khe hở của cơ quan phía dưới mặt bàn.

Lưỡi kiếm mỏng bay vút ra, đ.â. m phập vào bóng người lảo đảo trước mặt.

Máu b.ắ. n ra, rơi xuống sàn, theo sau là tiếng hô đau đớn và âm thanh khuỵu gối. 

Không…!!!

Giọng nói này Khương Yên nhận ra.

Là của Tử Kiều và Hoàng Oánh.

Ngay trước cửa tiền sảnh của Tĩnh Tâm Trai là hai nữ tử đang ngã ngồi ra đất.

Một người là Hoàng Oánh trên vai còn cắm thanh nhuyễn kiếm, m.á. u thấm ướt cả một bên tay áo.

Người còn lại là Tử Kiều một thân áo tím lộng lẫy, đầu đeo trâm vàng, mặt cắt không còn giọt máu.

Đằng sau là Cao Dục và hai người Tiểu Thuận Tử cùng Tiểu Đức Tử đang thong thả đi vào.

"Nô tài làm việc tắc trách, không kịp thời ngăn cản người xâm nhập, xin Thái tử điện hạ thứ tội."

Cơ Trường Uyên để trần nửa thân trên, phía dưới chỉ cột lỏng lẻo bằng ngoại bào đã nhăn nhúm, thân hình cao lớn sừng sững đi đến gần đám người đang quỳ trước mặt.

Tiếng gió vang lên đi kèm theo âm thanh gãy xương, Hoàng Oánh bị một chưởng phong của Cơ Trường Uyên đánh bay ra giữa sân vườn, trong miệng ọc ra một búng máu.

"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!!!"

Trong ngoài Tĩnh Tâm Trai vang lên tiếng cầu xin thống thiết của nữ tử.

Hoàng Oánh chỉ còn chút hơi thở mỏng manh như sương khói vẫn đang ra sức khóc lóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!