Sau buổi thượng triều sáng nay, Cơ Trường Uyên rất nhanh chóng trở về phủ.
Theo sau là những lời chúc mừng như pháo nổ của các vị quan đại thần.
Toàn bộ kinh thành lại tưng bừng một lần nữa chỉ một tháng sau dịp tết Nguyên Đán.
Ai ai cũng rôm rả bàn tán, quả là đôi trai tài gái sắc, phủ Thượng thư đã có thể nở mày nở mặt rồi, trở thành mẫu tộc của Thái tử phi, tương lai còn có thể là họ ngoại của Thiên tử.
Khương Yên vẫn còn lo lắng về những lời mà Bùi Lẫm đã nói, cho nên nàng không ra sảnh lớn của Kim Ngâm điện cung nghênh Cơ Trường Uyên hồi phủ, chỉ lẳng lặng nép mình trong một góc sân đình ở Tĩnh Tâm Trai để suy nghĩ.
Điện Kim An tấp nập quan viên ra vào cả buổi chiều, cuối cùng cũng dần vãn khách.
Tĩnh Tâm Trai lại sáng đèn.
Cơ Trường Uyên uể oải ngồi trên trường kỷ, bữa tối cũng được miễn, thay thế bằng một chén canh gà hoa cúc.
Tử Kiều hôm nay vô cùng rực rỡ, không chỉ xinh đẹp động lòng người, còn vô cùng khéo léo đứng ra chiêu đãi khách nhân của Đông Cung, hoàn toàn là phong thái của một vị tiểu chủ.
Cơ Trường Uyên có vẻ cũng rất hài lòng, hắn phất tay, một khay chứa đầy vải vóc cùng một chuỗi hạt ngọc trai to tròn bóng loáng được Tiểu Thuận Tử bưng đến trước mặt nàng ta không khỏi khiến nhiều người ồ lên trầm trồ.
Nhưng dường như Tử Kiều không được vui sướng như mọi lần, nàng ta ngước đôi mắt to tròn lúc nào cũng như có ánh nước lấp lánh nhìn Cơ Trường Uyên, hai phiến môi trễ nhẹ, dáng vẻ thiên kiều bá mị pha chút sự nũng nịu dỗi hờn.
"Điện hạ, Kiều Kiều làm những chuyện này hoàn toàn là chức trách của mình, không phải để được nhận thưởng đâu."
Lời lẽ khiêm tốn nhưng chứa đầy ẩn ý trong đó.
Cho dù là nha hoàn nhất đẳng, đã là nô gia, tất cả mọi việc từ hầu hạ chủ tử, hay làm trò mua vui, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để kiếm bạc.
Một hạ nhân trong phủ thế gia vọng tộc, nếu không vì phú quý, thì chỉ có thể là vinh hoa.
Huống chi hôm nay Tử Kiều ăn mặc lộng lẫy như vậy, bên cạnh còn có nha hoàn phục vụ, nào có dáng vẻ của một người hầu.
Nàng ta rõ ràng đang muốn ám chỉ cấp bậc của mình trong Đông Cung.
Đã đến lúc cần được tấn vị lên rồi.
Cơ Trường Uyên chống cằm, đôi mắt tinh ranh như diều hâu xẹt qua một tia chế giễu.
"Vậy Tử Kiều nói xem Cô nên khen ngươi như thế nào đây?"
Tử Kiều cắn môi dịu ngoan trả lời, ánh mắt lúng liếng nhìn nam nhân trên cao kia:
"Từ lúc bước chân vào Đông Cung, được điện hạ che chở bao dung, lại không hề để cho Kiều Kiều thiếu thốn thứ gì, Kiều Kiều làm sao có thể đòi hỏi nữa chứ. Chỉ có thể xuất chút tài hèn lực mọn, mong được san sẻ gánh nặng và trách nhiệm với điện hạ và Thái tử phi là Kiều Kiều đã mãn nguyện rồi."
Khôn khéo đưa đẩy, mục đích rõ ràng.
Nửa đầu là khoe khoang sự sủng ái thiên vị của Cơ Trường Uyên, nửa sau là đề cập đến khả năng của nàng ta có thể hỗ trợ chủ mẫu Đông cung quán xuyến trên dưới.
Tử Kiều xuất thân là ca vũ cơ nhất phẩm nổi tiếng trong ngoài thành Thiên An, nhờ một lần hiến vũ mà được Cơ Trường Uyên để mắt đến, đưa về Đông Cung.
Nhưng cũng chỉ đến thế, Tử Kiều hiện tại dù có nha hoàn hầu hạ bên người thì thân phận vẫn chỉ là nô tỳ.
Nàng ta không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì ở Đông Cung ngoại trừ sai bảo Tiểu Hỷ và Tiểu Nhã chạy vòng quanh mình.
Thậm chí còn không bằng Cao Dục nắm trong tay chức vụ tổng quản nội thị, mỗi khi gặp mặt, Tử Kiều không thể không nhẫn nhịn mà khuỵu gối hành lễ trước ông ta.
Điều này khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Trong bốn nha hoàn nhất đẳng, Cơ Trường Uyên tương đối tỏ ra thích thú và cưng chiều nàng ta nhất, nếu có thể tấn vị một người làm bảo lâm hoặc tài nhân để hỗ trợ chủ mẫu Đông Cung, Tử Kiều tự tin mình chắc chắn được chọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!