Chuyện đêm qua Tử Kiều bị quăng ra khỏi Tĩnh Tâm Trai vẫn không thể giấu giếm được, đã có vài người nghị luận sau lưng nàng ta.
Giờ đây những hạ nhân trong phủ đã nhìn Tử Kiều bằng con mắt khác.
"Hóa ra từ trước đến nay đều là tự mình ảo tưởng, nhìn xem, cuối cùng không phải bị đối xử như chiếc giày rách sao?"
Nha hoàn Tiểu Ý bên cạnh Thanh Anh trước giờ đã bất mãn đám người Tử Kiều từ lâu, ỷ được chủ tử sủng ái mà không coi Thanh Anh ra gì, còn nhiều vịn lý do hầu hạ Thái tử điện hạ mà chèn ép hai tỷ muội nàng ấy.
Bây giờ thấy bọn họ bị bẽ mặt như vậy, Tiểu Ý sảng khoái vô cùng.
Thanh Anh e ngại tai vách mạch rừng, vội vàng che miệng Tiểu Ý:
"Muội chớ nói càn, không sợ người khác nghe được sao?"
Tiểu Ý lấm lét nhìn quanh rồi lè lưỡi một cái:
"Ở đây có ai đâu mà sợ, không phải người của đông viện Cẩm An Đường thì tỷ chớ có lo."
"Không có đông viện còn có Cao đại nhân, muội không sợ ông ấy cho người lôi ra đánh hai mươi đại bản vì tội ăn nói hàm hồ à?"
Tiểu Ý bĩu môi:
"Tỷ không thấy chính Cao đại nhân cũng không thích mấy người ở đông viện à, nếu không thì ngài ấy đã không ra mặt cứu Khương Yên cô nương."
Thanh Anh không cho là như vậy:
"Nếu đúng như muội nói, tại sao khi bọn người Tử Kiều bịa đặt chuyện ở Cảnh Sơn thủy tạ, ông ấy lại không lên tiếng?"
"Bởi vì không cần thiết."
Giọng nói trầm khàn vang lên ở ngoài cửa.
Cao Dục thong thả đi vào, ngồi xuống vị trí chủ tọa mà Thanh Anh vừa đứng lên nhường lại.
Khương Yên lúc này mới lên tiếng hỏi:
"Cao đại nhân nói như vậy là sao?"
Cao Dục không trả lời ngay mà nâng ly trà uống một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói:
"Để bọn họ tự sáng mắt ra không phải thú vị hơn sao? Kiểu người tự phụ như vậy thì nên dùng hiện thực dẫm nát bọn họ dưới chân."
"Tức là ngài đã đoán được Tử Kiều nhất định sẽ bị quăng ra ngoài?"
Cao Dục cười khẩy:
"Ta đã hầu hạ Thái tử điện hạ nhiều năm, nếu không nhìn ra được thái độ của chủ tử thì không xứng đáng làm tổng quản nội thị của Đông cung."
"Hóa ra chính vì vậy mà Cao đại nhân không lên tiếng lúc ở Tĩnh Tâm Trai." Tiểu Ý vỡ òa.
Cao Dục không đáp, chỉ gật đầu xem như khích lệ cho trí thông minh của nàng ta.
Với sự kiện đêm qua, có lẽ sắp tới Tử Kiều và Hoàng Oánh sẽ tém tém lại, không dám làm ra chuyện gì càn quấy nữa.
Đông Cung hẳn sẽ có một khoảng thời gian yên bình.
"Được rồi, đến đây thôi, ta không muốn nghe thêm bất kỳ làm bàn tán nào nữa." Cao Dục uống hết chung trà, sau đó đặt mạnh xuống, lừ mắt nhìn một vòng mấy người trong phòng.
Thấy ai ai cũng cúi đầu dạ vâng, ông ta hài lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!