Đầu năm đều nhiều việc, mãi đến hôm nay Cơ Trường Uyên mới coi như là thư thả.
Sau khi Thục quý phi đưa vào đâu một vị quốc sư ngoại quốc về, hoàng thượng gần như không thượng triều nữa mà say mê xem tướng tinh và luyện pháp bảo đan dược.
Ông ta còn cho xây riêng một tháp gọi là Thiên Đàn chỉ để dành riêng cho những việc này.
Hầu như mọi thứ trong triều giờ đây đều do Cơ Trường Uyên tự tay thu xếp lo liệu.
Mệt mỏi cả một ngày, lúc này hắn chỉ muốn trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.
Cởi bỏ triều phục nặng nề trên người ra, thay một thân áo lụa nhẹ nhàng đơn giản, mái tóc dài đèn dày chỉ cần một trâm ngọc qua loa vấn lên, Cơ Trường Uyên khoan khoái bước ra tiền sảnh ngồi xuống.
Trước mắt là bốn vị thị nữ thân cận xinh đẹp như hoa đang quỳ chờ sẵn.
Cơ Trường Uyên uể oải nhìn một vòng, sau đó nhướng mày lên liếc về phía Cao Dục đang đứng hầu một bên.
"Hình như vẫn còn thiếu người?"
Cao Dục chưa kịp lên tiếng, Hoàng Oánh đã gấp gáp không nhịn được mà kể lể: "Bẩm điện hạ, sáng nay bên phường thêu có đưa đến mấy cuộn vải mới để dành may trang phục mùa hè, nô tỳ cùng các tỷ muội trong phủ đã đến Cảnh Sơn thủy tạ để chọn vải, mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Khương muội muội cũng chậm chạp đi đến, vừa đến đang ngay lập tức nhào vào ôm lên mấy xấp vải, cũng chẳng hề hỏi han đến ai.
Tử Kiều tỷ tỷ thấy hành vi muội ấy không thỏa đáng có lên tiếng nhắc nhở vài câu, Đông Cung chúng ta tuy không phải hoàng cung đại nội nhưng cũng có những quy củ nhất định, cho dù không thân thiết thì ít nhất gặp nhau cũng phải mở lời chào hỏi đôi câu, nào ngờ muội ấy không thèm trả lời, còn khinh khỉnh rời đi, nô tỳ nhịn không được cho nên đã xô xát với nàng ấy một chút, mong điện hạ lượng thứ.
"Lúc này gương mặt diễm lệ của Tử Kiều hiện lên nét ủ rũ, nàng ta thở dài, giọng nói mang theo chút nức nở:"Oánh Nhi, là do tỷ làm không tốt, tỷ chỉ muốn khuyên nhủ Khương Yên một chút, đều là phận nô tỳ như nhau, hầu hạ điện hạ chu toàn mới là việc quan trọng nhất, tỷ sợ muội ấy ỷ sủng sinh kiêu, nhưng không nghĩ muội ấy lại vô phép tắc như vậy…
"Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu, gương đôi mắt óng ánh nước nhu mì nhìn Cơ Trường Uyên:"Điện hạ ngài đừng trách tội các muội ấy, là do nô tỳ thất trách, khiến Khương Yên muội muội không vui, mong điện hạ thứ tội.
"Thanh Anh quỳ một một trợn mắt nhìn hai người kia đổi trắng thay đen, thật sự phát nộ muốn ra mặt đòi lại công đạo một phen, lại bị Hồng Liễu giữ c.h.ặ. t t.a. y lại."Hai người đó nói chuyện, còn đến phiên muội có thể xen vào sao?Nhưng muội không thể chịu đựng được, làm sao bọn họ có thể nói ra những lời dối trá như thế được chứ.Thì đã sao?
Ngay cả Cao đại nhân ông ta cũng không lên tiếng trước mặt điện hạ, muội lấy gì để nói chuyện chứ?" Hồng Liễu thấp giọng quát.
Đúng là từ nãy đến giờ, Cao Dục chỉ điềm nhiên đứng nhìn Tử Kiều và Hoàng Oánh diễn trò, một câu cũng chẳng thèm xen vào, chỉ có nụ cười mỉm trên gương mặt ông ta cho thấy ông đang vô cùng hứng thú với vở kịch của hai người này.
Cao Dục đã như vậy, Thanh Anh và Hồng Liễu chỉ có thể im lặng, hai nàng không dám đánh cược với sự yêu thích của Cơ Trường Uyên dành cho Tử Kiều.
Biết sao được, ai bảo các nàng không được sủng ái bằng người ta.
Cơ Trường Uyên chống má, nhìn hai tỷ muội kẻ tung người hứng nước mắt vắn dài rơi như châu ngọc, vẻ mặt dửng dưng như không.
"Vậy Khương Yên bây giờ thế nào?"
"Bẩm điện hạ, Khương Yên không vấn đề gì, chỉ có hai đầu gối bị bầm tím, cho nên nô tài để nàng ấy nghỉ ngơi một hôm."
Cơ Trường Uyên phẩy tay, ngữ điệu nhạt nhẽo:
"Được rồi, vậy đi, không nói nữa, chỉ khiến Cô nhức đầu."
Mọi người nhìn nhau, sau đó lặng yên đứng dậy.
Bữa tối thịnh soạn được bày ra và dọn đi một cách gọn gàng và nhanh lẹ.
Cơ Trường Uyên không ăn nhiều, ngày nào trong cung Hoàng hậu cũng đều sai người mang canh tẩm bổ đến cho hắn uống cho nên hắn đã chán ngấy những món sơn hào hải vị của đầu bếp trong cung rồi.
Trở về hết đi.
Cơ Trường Uyên lười biếng dời bước rời khỏi tiền sảnh, Tử Kiều đã mềm mại cọ đến, giọng nói như vắt ra mật đường: "Điện hạ, đã mấy ngày rồi ngài không được nghỉ ngơi tử tế, để Kiều Kiều xoa bóp giúp ngài thư giãn được không?
Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, đầu tiên là đôi mắt mị hoặc, phiến môi hồng ướt át, hơi thở thơm mát như lan, bộ n.g.ự. c to tròn no đủ không thể che giấu dưới cổ áo rộng trễ nải và thân hình thon thả được bọc trong lớp vải lụa mềm mịn.
Từ sau khi nếm trải chuyện ấy ở biệt viện, đã nửa tháng bên dưới của Cơ Trường Uyên chưa được giải tỏa, lần này trở về phủ hắn đang muốn tìm đến Khương Yên, vậy mà nàng lại bị thương đầu gối, thật là xui xẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!