Khương Yên điên cuồng giãy dụa nhưng vô ích, cánh tay Cơ Trường Uyên như cái kìm sắt ghì chặt lấy nàng đến mức giữa hai cơ thể không còn khe hở để nhúc nhích.
Khương Yên thở hồng hộc gào lên:
"Điện hạ, ngài bình tĩnh lại đi, nô tỳ là Khương Yên cơ mà, điện hạ không thể làm chuyện này được, ngài phải nghĩ đến Thái tử phi tương lai chứ?"
Dường như những lời này đã lọt vào tai Cơ Trường Uyên, hắn ngừng lại, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên đầy khinh miệt.
Khương Yên chính là chờ vẻ mặt này của hắn.
Coi thường nàng nhiều hơn nữa đi, ghét bỏ nàng hơn nữa đi.
Chỉ cần Cơ Trường Uyên trở về con người lạnh lùng cao ngạo như trước kia, nàng có thể tránh thoát được một kiếp.
Nhưng hắn lại đột nhiên phì cười một tiếng.
Âm thanh mang đầy sự chế giễu vang vọng trong phòng.
"Tại sao Cô không thể làm chuyện này với ngươi. Ngươi chỉ là một nô tỳ nhỏ bé ở Đông Cung, được Cô chạm vào là phúc phần mấy đời của ngươi rồi, còn muốn làm bộ làm tịch sao?"
"Cô nói cho ngươi biết, Cô muốn làm gì, đừng nói đến Thái tử phi tương lai, đến cả hoàng thượng cũng không thể cấm cản."
Nói xong, hắn trịch thượng cúi đầu, ánh mắt càn quấy lướt qua toàn bộ thân thể của Khương Yên, sau đó cắn mạnh xuống cần cổ của nàng, một đường xé rách vai áo lướt xuống vùng thịt mềm phía dưới xương quai xanh.
Khương Yên cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, những tưởng cái tên Thẩm Thiên Nhược ít nhiều cũng khiến cho Cơ Trường Uyên chùn tay một chút, nhưng hắn vẫn bình chân như vại, thậm chí còn hứng thú hơn khi nhìn thấy nét hoảng loạn trên gương mặt nàng.
Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải c.h.ế. t ở đây sao?
Khương Yên biết Cơ Trường Uyên là một người cầu toàn và nghiêm khắc với bản thân mình, thậm chí thời gian này khi đã tiếp xúc với người này nhiều hơn, đôi khi nàng còn cảm giác hắn là một tên ái kỷ biến thái.
Một khi hắn đã thỏa mãn sự hưng phấn ngắn ngủi của bản thân, Cơ Trường Uyên sẽ không chút nhân từ mà loại bỏ nó.
Hắn không cho phép bất kỳ ai biết được điểm yếu của mình.
Yêu thích cũng được liệt vào một trong số những thứ không thể tiết lộ ra bên ngoài.
Đó chính là tấm khiên kiên cố nhất giúp hắn đứng vững gót giày ở hoàng thất Đại Cơ, từ khi chỉ vừa mới được lập làm thái tử lúc 6 tuổi.
Nghĩ đến bản thân sống lại một đời, mới chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi đã phải c.h.ế. t dưới bàn tay của Cơ Trường Uyên, còn là một cái c.h.ế. t vô cùng nhục nhã liên quan đến danh tiết của mình, Khương Yên đau đớn khóc thành tiếng.
"Nô tỳ sai rồi, cầu xin điện hạ tha cho nô tỳ một đường sống đi…"
Nàng vừa nói vừa khóc, dáng vẻ đáng thương đến tội nghiệp đang run rẩy trong lồng n.g.ự. c Cơ Trường Uyên, ít nhiều vẫn mang hy vọng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má, ướt sũng đường viền cằm của nàng.
Cơ Trường Uyên chậm chạp ngẩng đầu lên, ngón tay xoa lung lung trên sườn mặt của Khương Yên, ánh mắt trầm hẳn xuống.
"Khóc cái gì, Cô cũng không phải muốn lấy mạng của ngươi."
Khương Yên quay mặt qua một bên, âm thanh tràn đầy nức nở:
"Hôm nay điện hạ đối xử với nô tỳ như vậy chính là muốn g.i.ế. c nô tỳ, khiến nô tỳ không bao giờ có thể ngẩng đầu nhìn mọi người, càng không dám gặp lại tiểu thư lần nào nữa."
"Vậy thì có khác gì bắt nô tỳ phải chết?"
Khương Yên nhắm mắt gần như đã buông xuôi, đôi vai lúc nãy vừa gồng lên mạnh mẽ giờ mềm rũ.
Nếu Cơ Trường Uyên không buông tha cho mình, đêm nay nàng chỉ có thể nhận mệnh. Những ngày sau đó không biết ai sẽ là người nhặt xác cho nàng, càng không dám nhờ cậy Thẩm Thiên Nhược làm chủ cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!