Sự kiện ngày hôm nay là không thể tránh khỏi, một mình Khương Yên khó lòng ngăn cản Thục quý phi xuống tay với Thẩm Thiên Nhược, chỉ có thể tương kế tựu kế để tránh được một màn xấu hổ mất mặt kia diễn ra lần nữa.
Vị cung nữ đi cùng với Khương Yên có vẻ sốt ruột, bước chân thoăn thoắt trên nền đá, trong miệng đều là những lời thúc giục.
Khương Yên thở hổn hẻn phía sau, chân nam đá chân chiêu xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo, những lời than thở cũng không kìm lại được.
Người kia cau mày trách móc, cũng không thèm quan tâm đến Khương Yên mà chỉ tay về phía trước nói:
"Nô tỳ chậm chạp, làm sao mà có thể hầu hạ chủ tử cho tốt được chứ hả. Nhanh lên, qua chỗ ngoặt này, sau dãy núi giả là đến khu Hậu Cần Điện rồi."
Khương Yên vén váy ai ui một tiếng rồi lại khuỵu xuống đất xoa chân khiến đối phương đã mất hết kiên nhẫn, nàng ta liếc mắt một cái rồi quày quả bỏ đi, cũng chẳng thèm chờ đợi Khương Yên đứng dậy.
Đây chính là thứ mà Khương Yên mong muốn, ngay khi bóng dáng của vị cung nữ đó biến mất sau hành lang gấp khúc, nàng lập tức đứng dậy, chạy một mạch về hướng Dưỡng Tinh Trai.
Trước khi lên xe ngựa vào hoàng cung, Khương Yên đã cất giữ một vài thứ trong túi thơm của nàng cột bên người. Giờ này là lúc nó sẽ phát huy tác dụng.
Kiếp trước nàng đã ra vào hoàng cung vô số lần, từ khi Thẩm Thiên Nhược trở thành trắc phi của Cơ Trường Uyên đến lúc nàng ấy được phong hậu, vì vậy Khương Yên chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã chạy trở về Vạn Xuân Đình.
Ngại tai mắt của Thục quý phi ở xung quanh đây, Khương Yên phải lén lút né đông tránh tây, tìm con đường mòn xuyên khu Lâm Viên để đến được chỗ tiểu thư của nàng.
Mắt thấy mái vòm cong cong với những đường vân vỏ sò, Khương Yên càng guồng đôi chân chạy nhanh hơn.
Không nghĩ đến đằng sau dãy Đôi Tú Sơn lại có một nhóm người đi đến.
Nàng cuống quýt ngồi thụp xuống hốc đá rỗng, nín thở chờ bọn họ đi qua.
Cho đến khi không gian xung quanh đã hoàn toàn vắng lặng, Khương Yên mới chậm rãi bước ra ngoài nhìn ngó xung quanh.
"Là ai mà dám lén lút ở Ngự Hoa viên?"
Khương Yên giật mình, toàn thân lạnh lẽo đến phát run.
Giọng nói này quen thuộc đến mức dù đang mơ ngủ nàng cũng có thể nhận ra.
Đó là Bùi Lẫm.
Không nghĩ đến, thái tử Cơ Trường Uyên hôm nay lại có nhã hứng đi tản bộ, còn bị người của hắn bắt gặp.
Khương Yên quỳ sụp xuống đất dập đầu, lắp bắp trong miệng:
"Nô tỳ là người mới, hôm nay Hoàng hậu tổ chức yến tiệc thưởng hoa ở vườn thượng uyển, nô tỳ được lệnh mang thêm gối nệm cho các vị tiểu thư nhưng nơi này quá rộng lớn, chẳng may bị lạc với các vị tỷ tỷ khác, cho nên mới loanh quanh ở đây ạ."
Bùi Lẫm mặt lạnh, mày kiếm cũng chẳng hề nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên như vị quan tòa xử án, giọng nói chẳng có chút cảm xúc nào.
Ngẩng đầu lên.
Khương Yên cắn môi, nhìn thẳng đối phương, trong lòng cố trấn an trái tim đang đập bang bang của mình.
Dù gì cũng là người thương cả một kiếp, lần này gặp, khó tránh khỏi có chút xúc động.
Nhưng đời trước hắn đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, đến cuối cùng lại bỏ mặc nàng đến chết, cho nên Khương Yên biết chút cảm xúc hiện tại chỉ là sự bi ai.
Nhìn thấy đôi con ngươi trong suốt nhuốm màu quạnh quẽ, Bùi Lẫm hơi giật mình, trường kiếm trong tay nảy lên một cái.
Cơ Trường Uyên thờ ơ đứng một bên thưởng thức quạt kim xuyên cán bạch ngọc, nghe động tĩnh bên này híp mắt nhìn sang, không nghĩ có thể nhìn thấy thị vệ thân cận nghiêm nghị bên cạnh mình bao nhiêu năm nay lại có phút thất thố.
Hắn đi đến, lướt qua gương mặt của Khương Yên, nho nhỏ thanh tú, nhưng chỉ đến thế, không phải thuộc hàng quốc sắc thiên hương, chẳng có gì để lưu tâm.
"Nếu đã lạc đường, vậy Cô cho người dẫn ngươi về Vạn Xuân Đình chỗ Hoàng hậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!