Thanh Anh ngồi bên giường Khương Yên, lo lắng nhìn đại phu đang chẩn mạch.
"Không sao đâu, chỉ là vết thương có hiện tượng sưng tấy nên sẽ gây sốt nhẹ, để lão viết một đơn thuốc giảm đau giảm sưng sẽ bớt thôi, nhưng chú ý mấy ngày nay cần ăn đồ thanh đạm một chút để tránh kích thích vết thương trong miệng."
Thanh Anh nghe lời gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay cho nha hoàn tiễn đại phu rời đi.
Vết thương trong miệng nhìn thấy đã gai người, còn thêm cả những nốt bầm tím trên cần cổ và dưới quai hàm.
"Muội làm gì đến mức mà để điện hạ tức giận đến mức bắt muội phải cắn lưỡi tự sát như vậy chứ?"
Khương Yên không thể hiểu được hành động kinh hoàng kia của Cơ Trường Uyên là có ý gì, nàng không dám nghĩ sâu xa, cũng không thể nghĩ được, cho nên đành bịa ra một lý do để qua loa với Thanh Anh.
Thấy Khương Yên vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười an ủi mình, Thanh Anh chỉ có thể thở dài, vỗ vai nàng một cái rồi dọn dẹp chuẩn bị trở về phòng.
Vừa bước ra cửa, thân ảnh cao ngất lừng lững xuất hiện dưới bóng trăng khiến Thanh Anh kinh ngạc đến mức suýt nữa ngã ra đằng sau.
"Điện hạ… điện hạ giá lâm, nô tỳ không kịp chuẩn bị nghênh đón, mong điện hạ thứ tội!"
Tiết trời những ngày đầu tháng hai vẫn còn rất lạnh, vậy mà Cơ Trưởng Uyên chỉ khoác một áo lông chồn bên ngoài bộ trung y trắng muốt bằng gấm, đúng là người tập võ lâu năm, cơ thể cũng rắn chắc và mạnh khỏe hơn người bình thường.
Hắn khoanh tay đứng tựa lưng vào cửa nhìn Khương Yên mệt mỏi nằm nghiêng người trên giường nhỏ một lúc, sau đó phất tay với Thanh Anh và nha hoàn của nàng ấy.
Thanh Anh cắn môi, trước khi rời đi trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Từ trước đến nay, Cơ Trường Uyên chưa bao giờ đặt chân vào Cẩm An Đường.
Chỉ có một lần duy nhất là khi Tử Kiều mới vào Đông Cung, nàng ấy trong lúc hiến vũ thì bị trật chân, Cơ Trường Uyên thương tình nên ban kiệu cho nàng ấy trở về Cẩm An Đường, mà hắn cũng thuận tiện đi ngang qua để nhìn một cái.
Nhưng cũng chỉ là ngồi trên kiệu từ bên ngoài nhìn Tử Kiều được khiêng vào trong rồi thôi.
Không hề bước chân vào trong viện này.
Hôm nay lại đích thân đi đến nội phòng của Khương Yên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Thanh Anh trong lòng suy nghĩ m.ô.n. g lung nhưng cũng không dám nấn ná ở lại.
Nhìn Cơ Trường Uyên bên ngoài có vẻ thờ ơ phóng khoáng nhưng cả bốn người bọn họ đều biết nội tâm của người đàn ông này không hề đơn giản.
Đó là vực sâu vạn trượng, là ranh giới sinh tử thiện ác mà bất kỳ ai cũng không dám đối đầu.
Chỉ đành cầu nguyện cho Khương Yên tai qua nạn khỏi lần này mà thôi.
Căn phòng im lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân vững chãi vang lên ngày càng gần.
Khương Yên mới được bôi thuốc, đang nằm mơ màng trên giường, nghe tiếng động thì hơi nghi ngờ, người này thân thủ không được nhẹ nhàng như Thanh Anh.
Anh Anh ỷ ỷ ư? (Thanh Anh tỷ tỷ ư?) Nàng cố gắng nhổm dậy, muốn nhìn người đến là ai.
Bóng dáng to lớn nhanh chóng đổ ập lên đầu Khương Yên khiến nàng hoảng hốt.
Trước mặt là dáng vẻ tuấn mỹ đến yêu nghiệt của Cơ Trường Uyên cùng nụ cười nửa miệng đến thiếu đòn.
Khương Yên sợ hãi đến mức rụt cả người vào trong góc giường, mắt trợn trừng nhìn đối phương.
Cơ Trường Uyên không kiêng dè ngồi khoanh chân trên giường của Khương Yên, nửa người trên chồm sang ghé sát vào gương mặt nàng cười một tiếng.
"Vết thương trông có vẻ nặng nhỉ, là Cô ra tay không có tiết chế rồi."
Khương Yên không biết Cơ Trường Uyên đến tận đây là có ý đồ gì, một màn vừa qua vẫn còn khiến nàng kinh hãi không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!