Chương 27: (Vô Đề)

Dù là mùng một Tết nguyên đán nhưng vì chủ nhân không có ở đây, mọi người chỉ đơn giản nghỉ ngơi một ngày, không cần dậy sớm làm việc, mấy bà tử ở phòng bếp đã chuẩn bị vài món đơn giản, bánh tét bánh chưng cũng được lột vỏ bày ra sẵn sàng, người của các viện cứ sai nha hoàn đến lấy là được.

Khương Yên cũng không khác là bao, nàng đang vừa ngồi cắn hạt dưa, vừa chỉ nhóm Thanh Anh và Hồng Liễu chơi bài Tam Cúc, một trò chơi rất thịnh hành ở tầng lớp bình dân đặc biệt là với nữ giới ở vùng Vọng Giang.

Cao Dục theo lệ thường vẫn dẫn theo hai đệ tử thân cận đi tuần một vòng, khi đến viện của Khương Yên ở Cẩm An Đường, từ ngoài sân đã nghe thấy tiếng ré lên thích thú của nữ tử.

Hồng Liễu khéo léo chững chạc, Thanh Anh điềm đạm trầm tĩnh, quan trọng là với vị trí của bọn họ ở Đông Cung, thật khó mà nhìn thấy được bộ dáng thoải mái thế này.

"Cao đại nhân, ông đến đây lúc nào thế?"

Khương Yên đang cười nghiêng ngả, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh màu xanh đậm đứng trong sân thì vội vàng bật dậy chạy ra đón.

Cao Dục cũng không khách khí bước đến bàn đá, trên đó đang bày một đĩa bánh tét đang ăn dở, một nồi canh gà tiềm và một khay hạt dưa đầy ắp.

"Các ngươi đang làm gì thế?"

Hồng Liễu nhanh nhẹn đứng lên nói:

"Chúng ta đang chơi đánh bài Tam Cúc."

"Ồ, cái này ta cũng có nghe nói." Cao Dục hứng thú nhìn những lá bài được viết chữ ngoằn ngoèo trên bàn.

"Vậy cùng chơi đi, ngài biết chơi chứ?"

Khương Yên ngay lập tức lôi kéo.

Cao Dục không có gì để làm, trở về nội phòng cũng chỉ có thể gác chân nằm ngủ, chi bằng ở lại đây chơi bài với các cô nương có khi còn vui hơn.

Thế là ông ta gật gật đầu để nha hoàn Tiểu Lê mang thêm một cái ghế ra.

Bàn bài đủ bốn tay vô cùng náo nhiệt.

Cho đến khi mặt trời lặn sau ngọn cây đào, Cao Dục mới vui vẻ vươn vai đứng dậy.

Ông thắng được nhiều nhất, coi như là may mắn đầu năm.

Vậy cũng không cần phải keo kiệt với ba tiểu nữ tử đang í é rộn rã trên sân nhỉ?

Cao Dục ho một tiếng ra hiệu, sau đó từ ống tay áo xòe ra ba bao lì xì bằng gấm đỏ.

"Lộc đầu năm cho các ngươi, năm mới vui vẻ."

Khương Yên, Hồng Liễu và Thanh Anh nhìn nhau, vội vã chắp tay reo lên:

"Tạ ơn Cao đại nhân, năm mới vui vẻ."

Ngày mùng một trôi qua êm đềm yên ả.

Khương Yên xoa tay nhìn mấy bao lì xì đỏ trên giường, không nhịn được mà vội vàng mở ra.

Hồng Liễu và Thanh Anh mỗi người ba hạt đậu vàng. Cũng coi như là nhiều rồi.

Phong bao của Cao Dục là nặng nhất, đến hai miếng vàng lá khiến Khương Yên cười toe toét.

Như vậy cũng không tệ, trước kia ở phủ Thượng thư Khương Yên cũng không được nhiều thế này, chủ yếu đều đến từ Thẩm Thiên Nhược. 

Gà còn chưa gáy, bên Cẩm An Đường đã có người lục tục thức dậy.

Khương Yên vì vui quá nên bị mất ngủ, vừa mới chợp mắt được một chút, ngoài cửa đã nghe tiếng gõ cộc cộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!