Khương Yên không có ngốc, nàng biết hôm đó Cơ Trường Uyên không vui, cho nên những ngày sau đó nàng cũng không dám hẹn gặp Thẩm Thiên Nhược, chỉ nhờ mã phu gửi thư đến Thẩm phủ.
Vả lại giao thừa đã đến nơi, mọi người đều bận rộn để dọn dẹp và trang hoàng mừng năm mới, Khương Yên không dám ngồi không, cũng lăng xăng phụ giúp mọi người một tay.
Mà phía Thẩm Thiên Nhược chắc cũng giống như vậy, sau tết Nguyên Đán chỉ tầm gần một tháng là đến tết Nguyên Tiêu, sau khi công bố kết quả chọn lựa Thái tử phi, dự kiến trước tết Đoan Ngọ sẽ hoàn thành thủ tục lễ nghi cưới hỏi để đưa Thẩm Thiên Nhược vào Đông Cung, mà Thẩm phủ chắc chắn ngay từ bây giờ đã phải chuẩn bị đủ thứ sính lễ của hồi môn cho nữ nhi gả đi.
Nhưng không vì vậy mà Thẩm Thiên Nhược quên mất Khương Yên, nàng ấy rất nhanh hồi âm, còn gửi cho nàng một túi tiền thêu tinh xảo, hứa hẹn qua năm mới sẽ lì xì cho Khương Yên một phong bao to thật là to.
Nhắc đến lì xì đầu năm, Khương Yên không khỏi háo hức, dù gì hiện tại nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, trải qua bao nhiêu chuyện, ai cũng có thể rời đi, chỉ có tiền mới ở lại bên mình mãi mãi, cho nên việc kiếm và giữ được nhiều tiền trong người là mục tiêu lớn lao trong cuộc đời này của Khương Yên.
Cơ Trường Uyên từ trước đến nay đều nổi tiếng là người hào phóng với hạ nhân phục vụ hắn.
Thậm chí ở đời trước, dù không tiếp xúc nhiều nhưng những dịp lễ tết hay mỗi lần nàng ghé vào cung thăm Thẩm Thiên Nhược, Cơ Trường Uyên đều tiện tay ban tặng cho Khương Yên mấy món trân bảo quý giá.
Bây giờ Khương Yên là nha hoàn của Đông Cung, không mong sẽ nhận được những món đắt tiền như đời trước nhưng phong bao lì xì lớn chắc là sẽ không thiếu đâu.
Đêm giao thừa, Cơ Trường Uyên sẽ ở lại trong cung để ăn bữa cơm đoàn viên cùng Hoàng hậu và Hoàng thượng cho nên hắn không trở về phủ cho đến qua mùng một.
Sáng hôm đó, đột nhiên Khương Yên nhận được một bức thư hẹn đi chơi đêm giao thừa ở chợ đêm thành Tây của Thẩm Thiên Nhược.
Thực ra đây là truyền thống hằng năm của bọn họ, đêm giao thừa nhất định phải đến chợ đêm thành Tây xem người dân treo cờ năm mới, nấu bánh chưng bánh tét, những thương nhân thì bày sạp hàng bán bên cầu, là những câu đối liễn, vòng hoa trừ tà, bánh ngọt, túi thơm, bao lì xì đủ loại, cho đến trước nửa đêm khi gác mõ gõ ba tiếng thì mới dọn dẹp trở về để chuẩn bị bàn cúng giao thừa và bữa cơm tất niên.
Khương Yên và Thẩm Thiên Nhược cùng Điềm Điềm đều là những nữ tử ở độ tuổi ham vui, hoạt động của mấy ngày lễ này mỗi năm cũng chỉ có một lần, các nàng nhất định không muốn bỏ qua.
Ngay lập tức Khương Yên đã viết thư hồi âm đồng ý, hẹn gặp ở Hàm Ngọc Các vào đầu giờ Dậu rồi cùng nhau xách đèn lồng đi đến cầu Hồng Kiều ngắm phố dạo chợ.
Cơ Trường Uyên không ra lệnh cấm Khương Yên ra ngoài gặp Thẩm Thiên Nhược, thậm chí còn ngầm coi như đó là phần thưởng dành cho nàng trong thời gian phục vụ hắn ở Đông Cung.
Hôm nay hắn lại không ở trong phủ, cho nên Cao Dục cảm thấy không có quyền gì để cấm cản Khương Yên đi chơi đêm giao thừa.
Nhìn biểu tình phấn khích của nàng, trong lòng của Cao Dục cũng có chút vui lây.
Ông ta hầu hạ quý nhân trong cung đã quá lâu, tư thái lễ tiết phải đặt lên hàng đầu, lâu lắm rồi ông chưa nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót hồ hởi của một cô gái trẻ như thế này.
Thôi hôm nay thoải mái cho Khương Yên một chút đi.
Dù sao thì sớm nhất tối mai chủ nhân Đông Cung mới trở về.
Khương Yên quấn mình trong chiếc áo bông dày màu hồng phấn, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ đồng màu, bao tay trắng muốt, mái tóc búi đơn giản, chỉ cài trâm bạc hình hoa mai.
Vừa nhìn thấy bóng áo choàng bằng lông cáo lửa của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên đã nhảy cẫng lên vẫy tay.
Đêm nay Thẩm Thiên Nhược vô cùng xinh đẹp, một thân xiêm y đỏ rực kiểu hồng đài, búi tóc song phi điểu cùng bộ diêu bằng vàng chạm hoa mẫu đơn với những tua rua tinh xảo.
Khương Yên không khỏi xuýt xoa:
"Tiểu thư, người đẹp quá!"
Thẩm Thiên Nhược cười duyên, nhẹ đánh vào vai Khương Yên:
"Ngươi đó, sao lại nói chuyện y như mấy hán tử thô lỗ trên đường vậy."
Khương Yên lè lưỡi giả bộ né tránh, sau đó ôm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Nhược hào hứng reo lên: Đi thôi nào.
"Chờ một chút, còn người."
Thẩm Thiên Nhược không lập tức bước theo sau.
Khương Yên còn chưa kịp hỏi là ai, đã nghe thấy âm thanh trầm thấp phía sau:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!