Tiền sảnh im lặng một mảnh, mọi người lấm lét quay đầu nhìn nhau.
Thanh Anh tái xanh mặt mày, thân hình lảo đảo muốn vén đoàn người đi đến trước mặt Cơ Trường Uyên quỳ xuống.
Một tiếng rầm vang lên thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khương Yên khuỵu gối nện xuống sàn nhà, cả người như rạp trên mặt đất.
"Bẩm điện hạ, trưa nay đúng là Thanh Anh tỷ tỷ đã ghé qua phòng của nô tỳ, còn ngồi lại một lúc lâu…"
Cơ Trường Uyên liếc mắt, lãnh đạm ra lệnh: Tiếp.
"Trong xấp giấy tuyên chiều nay, đích thực Thanh Anh tỷ tỷ có tham gia viết chữ một ít…"
Khương Yên chưa nói xong, phía đối diện đã vang lên tiếng cười nhỏ.
Hoàng Oánh chu môi, nói thầm bên tai Tử Kiều:
"Đây là kiểu nô tỳ gì vậy, đã bị chủ tử ra lệnh chép phạt còn dám gian dối nhờ vả người khác, điện hạ của chúng ta ghét nhất là bị người khác qua mặt đó."
Âm thanh phát ra không to, nhưng cũng đủ để cho Thanh Anh đứng bên cạnh nghe được.
Nàng ấy vội vàng quỳ sụp xuống muốn thanh minh:
"Không phải đâu, thưa điện hạ…"
"Quả thật nô tỳ có nhờ vả Thanh Anh tỷ tỷ một chuyện." Khương Yên sang sảng đáp, sau đó rút ra một xấp giấu trong tay áo, cung kính dâng lên:
"Mời điện hạ xem qua."
Cao Dục đau đầu vội vàng đi đến nhận lấy, cẩn thận lật giở trước mặt Cơ Trường Uyên.
"Ngài có thể so sánh xem chữ viết trên xấp giấy này và bản ghi chép mà nô tỳ vừa nộp." Khương Yên dập đầu lần nữa mới chậm rãi nói:
"Chắc điện hạ cũng nhận ra bút pháp của Thanh Anh tỷ tỷ khác với nô tỳ như thế nào."
Cơ Trường Uyên không trả lời Khương Yên, chỉ cầm tờ giấy lên trào phúng một tiếng:
"Của ngươi mà cũng được gọi là bút pháp ư, có khác gì trẻ con vẽ bậy đâu."
Khương Yên vội vàng gật đầu:
"Đúng, đúng là như vậy, nô tỳ biết chữ viết của mình không đẹp, lo sợ sẽ làm bẩn mắt điện hạ, nhân dịp Thanh Anh tỷ tỷ ghé chơi, có nhờ tỷ ấy viết mẫu cho vài tờ để học hỏi, không nghĩ đến lại khiến mọi người hiểu lầm…"
Hoành Oánh không tin, vội vàng giành lấy một tờ giấy tuyên trên tay Cao Dục, đôi mắt long lên:
"Không đúng, rõ ràng nha hoàn Tiểu Hỷ nghe thấy các người nói chuyện với nhau, chính miệng ngươi than thở không thể chép nổi muốn nhờ vả Thanh Anh tỷ tỷ giúp một tay…"
Nói đến đây, nàng ta quay ra đằng sau nhìn một nha hoàn búi tóc song bình kế đang run lẩy bẩy quát lên một tiếng:
"Ngươi, ngươi đã nói như thế!"
Tiểu nha hoàn bị chỉ điểm, vội vàng quỳ xuống lắp bắp:
"Đúng là nô tỳ đã nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, còn nhìn thấy Thanh Anh tỷ tỷ cầm tờ chép phạt của Khương Yên cẩn thận gò lại từng chữ sao cho giống nhất có thể."
Cơ Trường Uyên cúi đầu nhìn xấp giấy trên bàn, giọng điệu lạnh tanh: Phải không?
Thanh Anh lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng, âm thanh có chút yếu ớt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!