Áp lực triều chính rất lớn, cho nên Cơ Trường Uyên khá chú trọng trong việc chăm sóc bản thân và hưởng thụ sự nghỉ ngơi một cách tốt nhất.
Tịnh phòng trong Tĩnh Tâm Trai rất rộng, được lát đá cẩm thạch bốn mặt, ở giữa là một hồ tắm lớn đã được đổ đầy nước nóng, sẵn sàng cho vị chủ nhân của nó tắm rửa.
Thời gian tắm rửa của Cơ Trường Uyên khá lâu, hắn cũng không giống như những hoàng thân quý tộc khác, rất đề cao chuyện sạch sẽ, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, mỗi ngày đều phải ngâm bồn tắm rửa một lần.
Khương Yên ngồi quỳ bên cạnh tấm bình phòng chờ đợi, trên tay là khăn bông ấm áp.
Dù là tỳ nữ cận thân, nhưng để tránh xảy ra tình huống không đáng có, đặc biệt là với những nữ nhân mang tư tâm muốn câu dẫn chủ tử hòng một bước bay lên cành cao, người trực tiếp phục vụ cho Cơ Trường Uyên là Cao Dục và hai đệ tử của ông.
Mãi một lúc lâu sau, Cơ Trường Uyên mới xuất hiện, nửa thân trên để trần còn đọng hơi nước, mái tóc dài đen thẫm ướt đẫm được vắt ra sau lưng.
Khương Yên loạng choạng đứng lên, rũ mắt nhìn xuống chân mình, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm khăn lau sơ bờ vai to lớn và phần lưng rắn chắc của hắn.
Không có đỏ mặt, cũng không có điệu bộ thẹn thùng.
Cơ Trường Uyên đáng lẽ nên cảm thấy hài lòng, giờ phút này lại có chút không vui, hai đầu mày nhíu lại.
"Đúng là không được dạy dỗ có khác."
Khương Yên nghe thấy vội vàng ngẩng đầu lên, không biết ai lại cả gan dẫm đuôi lão hổ này nữa.
Cơ Trường Uyên đanh mặt nhìn bộ dạng ngơ ngác của Khương Yên, phẫn nộ quát:
"Nữ nhân không biết xấu hổ."
Khương Yên vội vàng quỳ mọp xuống:
"Nô tỳ có tội, cầu điện hạ khai ân."
Cơ Trường Uyên mắt lạnh quét một vòng nhìn Khương Yên rúm ró dưới sàn nhà, cảm thấy bản thân mình có hơi cay nghiệt với nàng, nhưng lời đã nói ra, hắn không muốn thu hồi.
Vả lại, hắn cũng muốn nhân dịp này uốn nắn lại Khương Yên một phen, không thể để nàng phóng đãng quá mức như thế, sau này gặp những nam nhân khác thì sẽ thế nào cơ chứ.
"Ngươi biết mình sai ở đâu không?"
Khương Yên đảo mắt, không nghĩ Thái tử Đại Cơ lại hỉ nộ vô thường đến mức này, tất nhiên cũng không biết mình sai ở đâu rồi, đành phải khép nép nói bừa:
"Nô tỳ phục vụ điện hạ không chu toàn…"
"Ngươi nghĩ là như vậy?"
Cơ Trường Uyên hậm hực, cảm thấy Khương Yên đúng là hết thuốc chữa.
"Nô tỳ ngu dốt, mong điện hạ chỉ bảo."
Cơ Trường Uyên đi đến sập gụ ngồi xuống, giọng hầm hừ:
"Trước mặt nam nhân phải tỏ ra e dè một chút, khoảng cách tiếp xúc cũng không được quá gần, những cái này chẳng lẽ không có ai dạy cho ngươi sao?"
Khương Yên thầm bĩu môi, trên mặt vẫn một bộ ngoan ngoãn:
"Cái này nô tỳ đã biết…"
"Vậy ư? Cô thấy ngươi căn bản không hiểu cái gì hết, đi chép hai mươi lần bản nữ tắc cho Cô, ngày mai nộp lên đây."
Khương Yên không dám cãi lại, chỉ ở trong lòng hỏi thăm mười tám tổ tông của hắn.
"Từ nay về sau chú ý một chút, nam nữ hữu biệt, biết chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!