Cơ Trường Uyên mang danh là Thái tử của một nước, nhìn bên ngoài thư sinh nho nhã, không nghĩ đến thân hình vô cùng rắn rỏi.
Bắp chân chắc nịch cứng ngắc, bàn chân dày to, kiểu người ưa vận động mạnh, thường xuyên chơi đùa trên lưng ngựa.
Khương Yên mím môi, cố sức ấn mạnh hơn nữa, chỉ nghe tiếng cười trêu chọc phía trên đầu mình.
"Đông Cung thiếu miếng cơm cho ngươi hay sao thế?"
Khương Yên tất nhiên hiểu ý của đối phương, sức lực dồn hết vào nắm tay nhỏ, cật lực miết trên cơ bắp rắn chắc của nam nhân tập võ.
Ngoài trời đêm, cơn gió lạnh đầu năm vẫn thổi vù vù, bên trong nội điện đèn sáng rực rỡ, đằng sau bức bình phong in hình tứ quý là Khương Yên lấm tấm mồ hôi trán đang lần mò những ngón tay trên bờ vai rắn chắc của Cơ Trường Uyên.
Sau khi nghe thấy tiếng thở dài thỏa mãn của hắn, Khương Yên mới mệt mỏi nghỉ tay, quy củ đứng sang một bên chờ lệnh.
Cơ Trường Uyên nghiêng người chống cằm nhìn Khương Yên, thoải mái nói:
"Không tệ, tay nghề đ.ấ. m bóp của ngươi từ đâu mà có thế?"
Cái này phải nói thế nào ta, sau khi phải lòng Bùi Lẫm, nhìn hắn mỗi ngày lăn lộn ở quân doanh, Khương Yên xót xa không thôi, liền xách một túi tiền nhỏ đến tìm lang trung châm cứu bấm huyệt có tiếng nhất ở Sóc Châu cẩn thận học hỏi một phen, đợi đến khi bước chân vào hầu phủ, trở thành thê tử của hắn ta, Khương Yên mỗi ngày đều mong mỏi ngóng chờ bóng dáng của Bùi Lẫm ghé ngang Thanh Cư viện, chỉ để có thể biểu diễn ngón nghề đ.ấ. m bóp của mình, giúp hắn ta xua tan đi nhức mỏi.
Khương Yên làm sao dám kể chuyện này ra, đành phải qua loa nói:
"À thì là… đúng rồi, Liễu bà bà ở trấn Lạc Thủy ấy, bà ấy hay bị đau nhức cơ thể, nô tỳ thấy vậy mới tìm người học hỏi một chút để tiện bề chăm sóc, không ngờ có ngày lại hữu dụng…"
Cơ Trường Uyên vuốt cằm ra chiều suy nghĩ:
"Ngươi nói… có phải bà lão ở cách vách không?"
"Đúng vậy, đúng là bà ấy." Khương Yên nhanh nhẹn gật đầu.
"Cô nhớ không nhầm thì trong nhà bà ấy còn một cô con dâu nữa, hà cớ gì con dâu không chăm sóc cho mẹ chồng mà lại phải đến tay ngươi?"
Cơ Trường Uyên híp mắt ra chiều suy tư:
"Đại Cơ ta trọng lễ tiết hiếu kính, nếu xảy ra chuyện con cái ngược đãi mẹ già, quyết không tha thứ."
Tiếng quát của hắn khiến Khương Yên run lên một cái, vội vàng quỳ xuống:
"Không, không phải như điện hạ nghĩ đâu ạ, Liễu thị dịu dàng ngoan ngoãn, một lòng lo lắng cho Liễu bà bà, người ở chợ Đông trấn Lạc Thủy có thể làm chứng…"
Cơ Trường Uyên nhổm dậy, chồm người đến nhìn một vòng đối phương đánh giá:
"Chẳng lẽ là ngươi có lòng riêng? Nghe nói con trai bà ta đang đóng quân ở biên ải, ngươi là muốn nhân cơ hội lấy lòng người lớn trong nhà, mai sau có thể bước chân vào nhà họ làm thiếp?"
"Làm gì có chuyện đó?"
Khương Yên trừng mắt hét lớn.
Những lời của Cơ Trường Uyên như là búa tạ, trực tiếp nghiền nát lòng tự trọng của nàng xuống dưới chân.
Khương Yên đời này chỉ muốn được tự do vui vẻ, sống theo ý thích của mình, không cần dựa dẫm vào nam nhân, huống chi đời trước nàng còn là chính thê của Trấn Bắc Hầu phủ, há lại cam chịu làm thiếp cho người ta chà đạp khinh thường.
Thấy Khương Yên xúc động mạnh, Cơ Trường Uyên cười tà:
"Tốt nhất là như vậy, nữ nhân như ngươi không tài không mạo, nên biết an phận thủ thường, ngày sau ở Đông cung ắt sẽ êm ấm."
"Nô tỳ tạ ơn điện hạ."
Khương Yên cắn răng, rít lên từng tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!