Chương 19: (Vô Đề)

Cao Dục đã sắp xếp cho Khương Yên hầu hạ ở Tĩnh Tâm Trai, dù bốn người kia có bất mãn cũng không dám nói lời nào.

Khương Yên rất giỏi nhìn mặt người khác, bản thân nàng cũng chỉ muốn sống an ổn, khoảng thời gian tự do tự tại ở trấn Lạc Thủy không cần phải luồn cúi người khác khiến nàng rất hoài niệm.

Đối với sự ganh tỵ và bắt bẻ của Hoàng Oánh, trái lại Khương Yên vô cùng thoải mái thuận theo.

"Ngươi chắc là chưa thấy trà Bạch Long bao giờ phải không? Cũng phải thôi, loại trà quý giá như vậy chỉ có người trong hoàng thất mới có cơ hội được sử dụng, dân đen quê mùa như ngươi đến nhìn còn chưa được, sao có thể biết cách pha trà."

Hoàng Oánh vừa mỉa mai, vừa tao nhã lắc ấm trà tử sa tráng một vòng, sau đó khiêu khích nhìn Khương Yên qua làn khói mỏng.

Khương Yên không lấy làm phiền lòng, lại vô cùng thoải mái gật đầu:

"Hoàng Oánh tỷ tỷ nói đúng, thân phận của ta sao có khả năng tiếp cận được những thứ xa hoa quyền quý như thế này, vẫn là nên nhờ cậy đến Hoàng Oánh tỷ tỷ đây thôi."

Có người thay nàng làm việc, Khương Yên cầu còn không bằng, lại tiếp tục sống đời cá mặn nằm ngửa ở Cẩm An Đường.

Cơ Trường Uyên trở về phủ như mọi ngày, trên bàn là một ấm trà nóng xua tan đi cái rét của những ngày đầu năm.

"Trà này hôm nay là ai pha?"

Hắn vừa hớp một ngụm, đôi mắt chợt nheo lại, liếc về phía hàng thị nữ đang quỳ bên ngoài.

Cao Dục lườm một cái sắc bén về phía Khương Yên, nhỏ giọng đáp:

"Theo như phân phó, thời gian này là nha đầu Tiểu Yên Tử sẽ hầu hạ ở Tĩnh Tâm Trai."

Cơ Trường Uyên hừ một tiếng, ấm trà trong tay bị quăng xuống đất bể tan tành:

"Đưa người vào đây ngay cho Cô."

Khương Yên đang nhàm chán quỳ trước cửa nội viện, liền bị hai thủ vệ mặt hầm hầm xách nách như xách gà con lôi vào ném ra giữa phòng.

Chưa kịp hành lễ, nước trà đã b.ắ. n tung tóe lên người nàng.

"Khương Yên, là ngươi nghe không hiểu lời Cô nói, hay là ngươi cố tình muốn làm trái ý của Cô?" 

Thấy Cơ Trường Uyên bừng bừng lửa giận, Khương Yên vội vàng dập đầu, vẻ mặt dại ra đáp:

"Nô tỳ nào dám, oan uổng cho nô tỳ quá, cầu điện hạ minh xét!"

Cơ Trường Uyên cười lạnh, trên tay là ly trà còn sót lại, một phát ném lên người Khương Yên:

"Ngươi nói oan ức cho ngươi, vậy ngươi dám nói trà này là của ngươi pha không?"

Khương Yên nhìn bã trà rơi vãi dưới đất mà rùng mình một cái.

Cơ Trường Uyên sao có thể tinh tường đến như thế chứ?

"Nghĩ đến ngươi vừa lập công, để ngươi bôn ba bên ngoài cũng quá tội nghiệp, Cô đã rủ lòng thương thu nạp người về dưới trướng Đông Cung, nhưng có vẻ như Khương cô nương đây không muốn phục vụ cho bổn Thái tử."

Cơ Trường Uyên gằn giọng, thả chậm từng chữ một:

"Nếu vậy thì lột sạch y phục và trang sức trên người nàng ra, ném khỏi phủ cho Cô."

Ngạy lập tức, hai hàng thị vệ ôm quyền lĩnh mệnh khiến Khương Yên sợ hãi co rúm.

Dường như cảm thấy chưa hả giận, Cơ Trường Uyên vuốt cằm, ánh mắt lóe lên tia tàn độc:

"Suýt chút nữa thì Cô đã quên, sắp tới đây Vương phó ngự sử sẽ hết thời gian bị cấm túc, sáng nay ông ta còn gửi thiệp xin bái phỏng để chúc tết Nguyên Đán với Cô, đã như vậy thì Cô cũng nên đáp lại thịnh tình của nhà bọn họ phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!