Chương 17: (Vô Đề)

Khương Yên thấy mình rơi xuống thung lũng, xung quanh đầy những xác c.h.ế. t nham nhở. 

Nàng cố gắng vùng vẫy muốn chạy thoát nhưng không thể, thân thể nặng như chì nham nhở những vết rách da tróc thịt.

Khương Yên hoảng sợ, nàng dùng hết sức bình sinh hét lên, mong có ai đó nghe được để chạy đến cứu nàng.

"Cứu tôi, làm ơn có ai cứu tôi với!!!"

Cơ Trường Uyên nhíu mày, Khương Yên cứ mê man cả một ngày như thế, trong cổ họng liên tục nức nở cầu cứu đến thảm thương.

"Tại sao mãi mà nàng không tỉnh lại, có phải có sai sót gì chăng?"

Đại phu trong thành đều đã được mời đến, ai nấy cũng nhìn nhau chép miệng, thật sự cô gái này không có vấn đề gì, chỉ là sợ hãi quá độ mà thôi.

Cao Dục lén lút nhìn Cơ Trường Uyên im lặng ngồi trên ghế, thở dài phất tay cho đại phu lui xuống rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhìn gương mặt rúm ró của Khương Yên, Cơ Trường Uyên có chút suy tư, nàng ấy dường như đã có một nỗi ám ảnh kinh hoàng với đám thổ phỉ.

"Cứu tôi, làm ơn cứu tôi…!"

Bàn tay to nắm lấy những ngón tay run lẩy bẩy đang cố nhoài đến níu giữ thứ gì đó, giọng trầm ấm:

"Không cần sợ, bọn người đó đã bị Cô tiêu diệt sạch sẽ."

Đôi mi đột nhiên rung mạnh, đầu ngón tay của nữ tử co quắp lại, nắm chặt lấy bàn tay to của Cơ Trường Uyên, hắn có chút thương cảm, dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.

"Ngươi yên tâm, Cô đã thu nhận người thì sẽ không để ngươi chịu nguy hiểm nữa."

*****

Khương Yên lặn lội trong bãi tha ma cho đến khi toàn thân mệt mỏi, tay chân rã rời, nàng nghĩ muốn buông xuôi, không nghĩ đến trước mặt có một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng lên khỏi vũng bùn lầy.

Bên tai quanh quẩn âm thanh của nam nhân như dỗ dành an ủi.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Ngươi làm ta sợ hết hồn đấy." Đập vào mắt là gương mặt căng mướt trắng hồng của Cao Dục, nhìn ở khoảng cách gần như vầy, Khương Yên phát hiện vị quan nội thị này thế mà đã lấm tấm tóc bạc ở hai bên thái dương.

Như vậy người nắm tay nàng trong mơ, liên tục lên tiếng trấn an hóa ra lại là Cao Dục.

"Đa tạ Cao đại nhân đã chăm sóc…"

Cao Dục vỗ vỗ vai nàng, thở phào nhẹ nhõm:

"Không nghĩ đến ngươi lại nhát như thế, bị dọa đến mê man cả một ngày trời, để ta cho người mang ít đồ ăn lên cho ngươi lót bụng."

Nói xong, Cao Dục đứng dậy đi ra khỏi phòng sau đó lặng lẽ xuyên qua hành lang gấp khúc đến một căn phòng khác báo cáo.

Đã tỉnh lại rồi à?

Cơ Trường Uyên đang phê sổ con trên bàn, không cần ngẩng đầu lên cũng biết được Cao Dục đến đây muốn nói gì.

"Kêu nhà bếp làm chén cháo tổ yến cho nàng ấy tẩm bổ." 

Tuân mệnh.

Nhận được ý chỉ của chủ tử, Cao Dục lại nhanh nhẹn rời đi như cơn gió.

Cơ thể Khương Yên không có vấn đề gì, nằm cả ngày trên giường tứ chi cũng ê ẩm, sau khi lấp no bụng, Khương Yên vội vàng muốn xuống giường đi thăm thú xung quanh.

Đã nghe nói Thanh Đô sầm uất nhộn nhịp, Khương Yên dự tính sẽ du ngoạn đến đây một chuyến cùng với Khương Nặc và Lô ma ma, sau khi hoàn thành mục tiêu mở một tiệm dược liệu ở trấn Thanh Thủy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!