Chương 9: Quay cuồng đi, mèo con

Ăn xong cơm liền ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.

Văn Trình đem đầu khoát lên chân trước híp mắt ngủ gà ngủ gật.

Úc Lâm Phi sau khi rửa bát xong an vị bên cạnh Văn Trình, đem cậu ôm vào lòng, gãi gãi cái cằm mao nhung của cậu.

Thoải mái nheo đôi mắt lại thành một đường, Văn Trình miệng phát ra âm thanh rên rỉ, đem tâm Úc Lâm Phi mềm nhũn xuống.

"Ai nha, tối nay ngươi ngủ ở chỗ nào đúng là một vấn đề a." Liếc nhìn miêu oa thất bại ở một góc tường, Úc Lâm Phi che dấu sự bất đắc dĩ không ngừng kia trong mắt, mỉm cười:

"Muốn ngủ cùng ta không?"

Meow. Nghe tới câu này, Văn Trình nguyên bản thần kinh đang thả lỏng đột nhiên buộc chặt lên, thân thể cậu lập tức cứng ngắc, bộ dáng không dám nhúc nhích nhìn qua rất sợ phải ngủ cùng Úc Lâm Phi.

Bị loại phản ứng kịch liệt này của Văn Trình làm cho dở khóc dở cười, Úc Lâm Phi lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình, hắn rốt cuộc đã làm cái gì khiến mèo nhà hắn chán ghét hắn?

"Ngươi chán ghét ta tới vậy?"

Thật sự không nhịn được mà đem mèo nhà mình nhấc tới trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng ẩm nước:

"Ta rốt cuộc đã làm cái gì…?"

Yên lặng đem ánh mắt rời đi, Văn Trình nghĩ, ngươi giết ta.

"… Ai, ngươi nói a, Tiểu Hắc." Phát hiện mèo con cư nhiên tà tà liếc sang bên cạnh, không muốn đối diện với mình, Úc Lâm Phi thậm chí xuất hiện ảo giác chính mình có phải hay không gặp phải một con quỷ mèo:

"Không nhìn ta? Chột dạ sao?"

Meo meo meo!

Tại thời điểm thanh âm meo meo vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn theo miệng Văn Trình vọng ra… Úc Lâm Phi thừa nhận… Hắn thật sự ngu xuẩn.

Dùng tiếng người tích cực nói chuyện với một mèo… Hắn là bị trúng tà sao?

Tốt, tốt… Đem Văn Trình ôm chặt vào lòng, Úc Lâm Phi buông tha ý nghĩ cùng nó trao đổi:

"Ngủ cùng ta hoặc ngủ trên sô pha, tự ngươi chọn đi."

Hừ, thà ngủ trên sàn còn hơn ngủ với ngươi!

Văn Trình cao ngạo giơ đầu lên.

"Ta cũng không muốn cùng ngươi ngủ đâu." Bị mèo ghét bỏ, Úc Lâm Phi bắt đầu tìm cho chính mình một cái cớ để từ bỏ ý muốn với mèo con:

"Giống* ngươi dù có yêu sạch sẽ cũng không thể biết chính xác được trên người có cái gì làm ký sinh trùng đâu, nói không chừng còn có bọ chét!"

(*: ở đây là nói về giống loài)

… Meo meow!!

Tự tôn lại bị khiểu chiến, Văn Trình nổi bão, cậu dùng lực từ trong tay Úc Lâm Phi nhảy dựng lên, ra sức lao xông về phía hắn, sau đó…

Sau đó cậu treo trên áo len của Úc Lâm Phi.

Bởi vì nguyên nhân khí lực không đủ, chỉ có thể câu tới trước ngực Úc Lâm Phi, Văn Trình bất hạnh bị áo len của Úc Lâm Phi niêm trụ… chỉ có thể gian nan dán trên người Úc Lâm Phi, muốn động cũng không thể động.

Ha ha ha… Bị bộ dáng phúc xuẩn* làm cho cười ha ha, Úc Lâm Phi hoàn toàn mất đi hình tượng công tử ưu nhã, hắn một tay lấy Văn Trình bám trên áo len xuống, sau đó từ sô pha đứng lên, bắt đầu ôm Văn Trình không ngừng xoay tròn… ( Σ( ° △ °|||))

Làm được điều này chỉ có những nhân tài siêu cấp ngây thơ mới có thể a, cùng với tiếng cười sang sảng của Úc Lâm Phi, Văn Trình đầu choáng váng hoa mắt khi chạm đất chân triệt để nhuyễn, cậu từng bước loạng choạng, trước mắt vô vàn ngôi sao đầy màu sắc, miệng không tự chủ được phát ra âm thanh Meow ~ meow ~ kì quái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!