Chương 69: Phiên ngoại cơm — meo ô meo ô meo ô (2)…

Từ Tử Hàn đã từng cho là mình còn có rất nhiều thời gian để tiêu xài phung phí.

Sau khi anh bị người phụ lòng làm tổn thương mình đầy thương tích, còn an ủi mình, không sao, anh có rất nhiều thời giờ đi chữa thương, anh còn có nửa đời sau có thể dùng để quên cái người tổn thương mình này, anh còn có thể đi tìm hạnh phúc của chính mình.

Thế nhưng chỉ một tờ giấy mỏng manh liền đủ để đánh vỡ ảo tưởng của Từ Tử Hàn, hóa ra anh cách cái chết đã gần như thế.

Tử vong là cái gì?

Trước khi nhận được giấy chẩn đoán bệnh của mình Từ Tử Hàn chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi qua vấn đề này, cho dù vào thời điểm anh gặp phải suy sụp, cũng chưa từng tưởng tượng qua việc lấy cái chết để trốn tránh, từ phương diện này mà nói, Từ Tử Hàn là một dũng giả*, cho dù cuộc sống cho anh nhiều đau khổ hơn nữa, anh vẫn có thể thản nhiên đối mặt.

(*: người dũng cảm.)

Khóc xong rồi lau khô nước mắt, ngày mai lại là một ngày trời nắng, chỉ cần còn sống, sẽ có hy vọng.

Thế nhưng hiện tại, hi vọng cuối cùng cũng bị đập vỡ. Ngày nhận được giấy chẩn đoán bệnh đó, Từ Tử Hàn một mình yên lặng trở về nhà, anh ngồi ở trên ghế sô pha việc gì cũng không muốn làm, trong óc trống rỗng một mảng, giống như dùng thuốc tẩy rửa một lần.

Cơm rất nhanh liền đã nhận ra Từ Tử Hàn không thích hợp, nó nhảy đến trên ghế sô pha, dụi dụi tiến vào trong ngực Từ Tử Hàn, dùng cằm cọ tay Từ Tử Hàn. Nếu là bình thường, phỏng chừng Từ Tử Hàn đã bắt đầu chơi cùng Cơm.

Nhưng giờ khắc này Từ Tử Hàn lại một chút tâm tình cũng không có, anh nhìn Cơm hướng bản thân làm nũng, môi gắt gao cắn lại, nửa ngày sau mới mở miệng:

"Cơm, nếu có một ngày ta không còn, ngươi vẫn muốn ta sao?"

Cơm nghiêng đầu nhìn Từ Tử Hàn, rất nhanh liền phát hiện Từ Tử Hàn dường như có chỗ nào không đúng lắm, đã từng nói qua, Cơm là một con mèo thông minh, cho nên đến hiện tại, nó có thể nghe hiểu phần lớn Từ Tử Hàn đang nói cái gì.

Ta sinh bệnh, Cơm.

Từ Tử Hàn vuốt lông Cơm, ngữ khí chua sót:

"Nếu ta chết rồi, ngươi phải làm như thế nào a."

… Ngươi tại sao lại chết chứ? Cơm bất mãn meo ô một tiếng, cuộc đời của nhân loại so với loài mèo dài hơn rất nhiều rất nhiều đấy.

"Ta lại không có bạn tốt gì… Đem ngươi đi nơi nào đây?" Biết mình bị chính là bệnh bất trị, hiện tại Từ Tử Hàn lo lắng nhất lại không phải mình, mà là con mèo chơi xấu trong ngực của mình, sủng vật đã làm bạn bên cạnh với anh sáu năm này, là thứ mà hiện tại anh không thể bỏ xuống được.

Meo ô. Nếu ngươi chết, ta sẽ đi lưu lạc. Cơm đáp như vậy, nhưng mà Từ Tử Hàn lại nghe không hiểu câu trả lời của Cơm.

"Đem ngươi đưa đến trạm thú nuôi đi, chỗ đó sẽ có người muốn." Sờ sờ đầu Cơm, Từ Tử Hàn lộ ra một nụ cười ảm đạm:

"Nếu có kiếp sau mà nói, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng bản thân, tới lúc này mới biết được… Tình yêu cái gì chứ, đều là chó má a."

Cơm nghe được lời Từ Tử Hàn nói ngược lại không có bao nhiêu cảm giác thương tâm, không giống với nhân loại, sinh lão bệnh tử trong mắt một con mèo quả thực chỉ là chuyện bình thường, Từ Tử Hàn cho dù ly khai thế giới này, anh cũng vẫn là chủ nhân độc nhất vô nhị của mình, tuy rằng anh thích buộc mình tắm rửa, còn muốn hạn chế mình ăn bạc hà mèo.

"Cho nên… Chính là như vậy đi."

Từ Tử Hàn cười thảm:

"Cơm, không cần khổ sở a."

Ngày kế tiếp, Cơm không muốn đi nhìn, tuy rằng nó đã biết Từ Tử Hàn sẽ rời khỏi nó, thế nhưng khi thời gian dần dần tới gần ngày này, Cơm đã có chút luống cuống.

Nó nhìn Từ Tử Hàn từng chút từng chút tiều tụy đi, lần thứ hai phát hiện bản thân vô lực, nếu nó không phải mèo thì tốt biết bao, nếu nó là nhân loại thì tốt biết bao… Cơm không chỉ một lần cầu nguyện như vậy.

Phát tác của ung thư dạ dày phi thường thống khổ, căn bản không có biện pháp ăn thức ăn này nọ, dạ dày Từ Tử Hàn bởi vì giải phẫu mà bị cắt bỏ một phần ba, trong một đoạn thời gian rất dài đều không thể truyền dinh dưỡng duy trì sinh mệnh, thể trọng của anh cũng trong thời gian cực kì ngắn ngủi giảm xuống rất nhiều, vốn dĩ coi như thon dài trong nháy mắt như là một cái cây mất đi sinh cơ, uể oải tới cực điểm.

Cơm luôn canh giữ bên người Từ Tử Hàn, lúc anh trị bệnh bằng hoá chất liền canh giữ ở cửa, nhìn Từ Tử Hàn vì đau đớn mà run rẩy không ngừng, tại thời điểm anh truyền nước biển sẽ ngồi xổm bên cạnh anh, nhìn Từ Tử Hàn cau mày mắt buồn ngủ, có thể nói như vậy, từ sau khi Từ Tử Hàn sinh bệnh, Cơm liền cùng Từ Tử Hàn ở trong bệnh viện, tận mắt chứng kiến sinh mệnh Từ Tử Hàn trôi qua.

Bác sĩ cùng bệnh nhân xung quanh dần dần cũng đã quen với sự tồn tại Cơm, có khi còn mang cho Cơm một chút đồ ăn vặt hoặc chơi đùa nó, làm sinh vật duy nhất bảo hộ bên người Từ Tử Hàn, Cơm có thể làm, cũng chỉ là nhìn mà thôi.

Cái nam nhân bỏ rơi Từ Tử Hàn kia không biết từ chỗ nào nghe được tin tức Từ Tử Hàn sinh bệnh, cũng đến bệnh viện đến thăm Từ Tử Hàn, thời điểm hắn ta tới Cơm liền trốn ở cửa, nhìn nam nhân đáng giận kia khóc thất thanh, muốn cầu xin được Từ Tử Hàn tha thứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!