Một khắc nghe thấy thanh âm của Úc Lâm Phi, Văn Trình rốt cục cảm thấy cánh tay chặn trên người cậu thả lỏng một chút, không khí mới mẻ theo xoang mũi tràn vào. Cậu ghé vào bên giỏ, vô lực thở hổn hển, cảm giác phổi mình tại thời điểm hút vào không khí một trận sinh đau.
"Cô đang làm cái gì?" Bưng hai tách trà nóng nổi, ngữ khí Úc Lâm Phi rất lạnh.
"A…" Tần Tâm sửng sốt, lập tức rất nhanh liền phản ứng lại, nàng mím môi hồng, lộ ra thần sắc ủy khuất: "Vừa rồi em chỉ muốn sờ nó, kết quả bị nó bắt được, Lâm Phi, con mèo này thật hung dữ a."
Úc Lâm Phi không nói gì thêm, hắn đặt trà lên bàn, đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình đang lạnh run trong giỏ.
"Anh xem a, Lâm Phi." Ác nhân vươn tay ra trước cáo trạng, Tần Tâm trong mắt hàm đầy thủy khí: "Anh xem tay em bị nó cào xước da, nó là chưa tiêm vacxin phòng bệnh đúng không?? Con mèo này thật đáng ghét!!"
Không hề nghĩ nữ nhân này cư nhiên có thể vô sỉ đến vậy, Văn Trình hơi chút hoãn quá mức ngầng đầu hung tợn trừng mắt nhìn liếc Tần Tâm một cái, bất quá đôi mắt to ngập nước mắt kia nhìn thế nào cũng không có sức chiến đấu.
"Tiểu Hắc." Đại khái đoán ra Tần Tâm làm cái gì, Úc Lâm Phi do dự một chút, vẫn là vươn tay đem Văn Trình ôm vào ngực. Nhìn qua Văn Trình đã bị kinh hách không nhỏ, cậu không nhúc nhích tùy ý Úc Lâm Phi ôm lấy chính mình. Cảm giác ấm ấp trên người Úc Lâm Phi truyền sang người cậu, khiến tinh thần Văn Trình đang buộc chặt có chút lơi lỏng.
"…" Nhìn thấy Úc Lâm Phi không để ý tới mình, đem con mèo kia ôm vào trong ngực, Tần Tâm trong lòng lại càng khó chịu, nàng cắn cắn môi, nói: "Lâm Phi, anh đừng nuôi mèo. Em đưa con chó cho anh được không? Loài nào tùy anh chọn!"
"Tôi không nghèo tới mức cần các người đưa cho." Úc Lâm Phi không hề quan tâm tới Tần Tâm.
"Nhưng cũng đừng nuôi mèo a!!" Tần Tâm tựa hồ phi thường chán ghét mèo, nàng nhìn bộ dáng ôn nhu của Úc Lâm Phi đối với Văn Trình, trong lòng bốc hỏa: "Mèo có cái gì tốt chứ!"
"Nuôi mèo hay không là việc của tôi." Úc Lâm Phi có chút không kiên nhẫn, hắn đã khẳng định được Tần Tâm làm cái gì với Tiểu Hắc, nhưng bây giờ cũng không thể xé rách mặt nạ của nàng, trừ bỏ nhẫn xuống, không còn cách nào khác.
"Được rồi." Đại khái cũng biết mình không có cách nào thay đổi suy nghĩ của Úc Lâm Phi, Tần Tâm đành buông tha.
"Còn gì nữa không?" Trấn an vật nhỏ bị sợ hãi trong lòng, Úc Lâm Phi lạnh lùng nhìn về phía Tần Tâm ngồi bên kia không nói được một lời, nếu không phải nữ nhân này còn tồn tại giá trị, cô ta thậm chí còn không có tư cách vào nhà mình.
"Ân, cha bảo em nhắn với anh." Bị Úc Lâm Phi băng lãnh, ánh mắt nhìn qua như xuyên thấu hết thảy mọi suy nghĩ làm chột dạ, Tần Tâm vẫn kiên trì nói ra mục đích đến nhà Úc Lâm Phi: "Hôm nãy đã gần tới năm mới rồi, anh về nhà đi."
"Tự tôi sẽ nói lại với hắn." Thấy kiên nhẫn của mình bị khiêu chiến nghiêm trọng, Úc Lâm Phi trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Cô đi trước đi, tôi còn có chút việc."
"Được rồi…" Ánh mắt đảo qua con mèo trong lòng Úc Lâm Phi, Tầm Tân lộ ra một tia vặn vẹo, nhưng nhanh chóng liền khôi phục tươi cười: "Em đi trước, vài ngày nữa gặp lại."
"Ân." Lạnh lùng lên tiếng, Úc Lâm Phi nhìn Tần Tâm đang không cam lòng rời đi.
Nữ nhân này… Vuốt ve Văn Trình để trấn an cảm xúc, Úc Lâm Phi nghĩ, muốn hắn kết hôn với nữ nhân này là hoàn toàn không có khả năng. Không biết ông già ở nhà ăn nhầm thuốc gì, tuy rằng ngoại hình và gia cảnh đều được coi là tốt, nhưng mà cái tính cách khiến người ta chán ghét kia… Chính mình đối với nàng…tuyệt đối không có một chút hứng thú.
"Tiểu Hắc, cô ta khi dễ ngươi?" Nhìn mèo con buồn bã ỉu xìu ghé vào người mình, Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nhéo nhéo lỗ tai Văn Trình: "Sao lại ngu ngốc như vậy, nếu cô ta khi dễ ngươi, ngươi liền dùng sức cào, bắt đến tìm ca ca."
"Meo." Khinh bỉ nhìn qua Úc Lâm Phi, Văn Trình nghĩ, vấn đề là nếu cậu có thể bắt đến a!!
"Tốt, tốt." Tâm tình tốt cười lớn, Úc Lâm Phi nói: "Chúng ta đi làm ổ cho Tiểu Hắc nga."
Nói, Úc Lâm Phi đem Văn Trình thả lại vào giỏ, bắt đầu đi tìm một ít vải để làm tổ cho Văn Trình.
"Meow." Gian nan trèo ra khỏi giỏ, Văn Trình cảm thấy vô cùng khổ sở… Vì cái gì sô pha này thoạt nhìn lại cao như vậy a!! Tại sao!!! Hơn nữa Úc Lâm Phi hỗn đản cư nhiên không để ý đến cậu! Chẳng lẽ không biết cửa nhà còn có tam cấp sao…
Ô ô ô… Chẳng lẽ cậu trực tiếp ở trên sô pha "giải quyết"?
Không! Nếu cậu thực sự làm vậy nói không trừng sẽ trực tiếp bị Úc Lâm Phi xử lý. Văn Trình không cam lòng lau nước mắt… tốt, cầu người không bằng cầu mình!!
Cắn răng nhảy khỏi sô pha, Văn Trình đứng không vững, lảo đảo trên mặt đất lăn một vòng, lông mao nanh vuốt rối loạn, đầu nhếch lên, thoạt nhìn vô cùng thảm hại.
Bất quá Văn Trình không biết bộ dáng mình hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu ngốc nghếch, cậu khịt khịt mũi, từng bước nhỏ chạy về phía nhà vệ sinh.
Kết quả liền xảy ra một bi kịch, thời điểm Văn Trình vui vẻ chạy đến bồn cầu, cậu bi đát phát hiện… Bồn cầu so với cậu cao hơn nhiều… Nếu cậu muốn đi vệ sinh, cũng chỉ có thể đi trên mặt đất…
Hảo đản đau… Văn Trình nhỏ huyết lệ, vì sao cậu luôn gặp những sự tình gạt người như thế này chứ? Loại chuyện không trèo lên được bồn cầu này có thể tùy tiện nói sao??
Tuy giải quyết vấn đề mới là quan trọng, nhưng cậu lại không thể không quay đi tìm Úc Lâm Phi. Nói cậu đã gặp phải vấn đề nghiêm trọng… không thể nín được… Thật quá xấu hổ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!