Chương 50: lửa giận (2)

Văn Trình chưa từng nghĩ tới Úc Lâm Phi sẽ tức giận với cậu vì cái loại chuyện cậu ra khỏi nhà này.

Cho nên khi Văn Trình bị Úc Lâm Phi một phen đẩy ngã trên ghế sô pha, cậu vẫn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.

Ngươi làm gì a.

Bởi vì bỗng bị đổ lên ghế sô pha nên đụng có chút đau, Văn Trình tức giận trừng mắt nhìn Úc Lâm Phi: Đau quá ai, ngươi… Cậu không thể nói câu kế tiếp, bởi vì ánh mắt Úc Lâm Phi quá kinh khủng…

"Ngươi đi đâu vậy hả?"

Ngữ khí còn được cho là nhu hòa, Úc Lâm Phi thò tay nắm lấy cái cằm Văn Trình, nâng đầu của cậu lên: Hửm?

Ta… Văn Trình sững sờ chốc lát, trong nội tâm không biết thế nào có chút chột dạ:

"Ta đi ra ngoài có chút việc, ngươi, ngươi tức giận như vậy làm gì?"

Có chút việc?

Bàn tay Úc Lâm Phi nắm lấy cằm Văn Trình không chút buông lỏng, hắn nhìn xuống Văn Trình:

"Ngươi đã đọc tờ giấy ta ghi rồi sao?"

Đọc a. Văn Trình vẻ mặt ngây thơ như cún, hoàn toàn không có ý thức được Úc Lâm Phi đang giận cái gì: Làm sao vậy?

Không sao cả.

Nụ cười của Úc Lâm Phi mở rộng, lộ ra hàm răng trắng nhìn Văn Trình, trong nội tâm bốc lên một trận lãnh khí:

"Ngươi như thế nào cam lòng trở về?"

Ta… Văn Trình nghẹn lời, cậu thật sự không rõ Úc Lâm Phi tại sao phải tức giận.

"Nếu ngươi vẫn không rõ." Úc Lâm Phi nới lỏng bàn tay bắt lấy cằm Văn Trình ra:

"Vậy thì để ta cho ngươi minh bạch a."

Sau đó, liền không có sau đó rồi.

Lúc Văn Trình bị Úc Lâm Phi gắt gao đặt trên ghế sô pha lột trần truồng, đầu vẫn một mực bị vây hãm kịp thời về đúng trạng thái, cậu ai ai vài tiếng, thời điểm phát hiện Úc Lâm Phi căn bản không để ý tới cậu mới triệt để luống cuống.

Ngươi làm gì a.

Văn Trình ủy khuất, cậu cũng không làm chuyện gì quá phận, Úc Lâm Phi đã đối đãi với cậu như vậy.

Làm ngươi. Trong miệng Úc Lâm Phi lạnh lùng nhổ ra hai chữ, rồi hung hăng hôn xuống.

Văn Trình nuốt vào tiếng ô nức nở nghẹn ngào, muốn giãy dụa… Úc Lâm Phi sẽ cho Văn Trình cơ hội chạy thoát sao? — huống hồ tâm tình hắn bây giờ tuyệt đối không tính là tốt.

Mang theo bạo lực cưỡng chế mà yêu tuyệt không thể nói là tốt đẹp, Văn Trình tại thời điểm bị Úc Lâm Phi dùng cà vạt trói rắn chắc có ý đồ biến về hình mèo, nhưng một câu của Úc Lâm Phi lại làm cho cậu chần chờ, Úc Lâm Phi thở hổn hển nhìn Văn Trình, nói từng chữ từng chữ một:

"Ngươi nếu là dám biến thành mèo, ta sẽ ném ngươi từ trên lầu, xuống, đất."

Cái ngữ khí hung dữ kia hoàn toàn không giống đang nói đùa, lại khiến cho ý niệm biến hóa của Văn Trình chần chờ một chút, cái chần chờ một chút này… Liền chần chờ ra vấn đề rồi.

Thời điểm Úc Lâm Phi tiến vào, Văn Trình không có cốt khí khóc lên, cậu một bên nức nở một cạnh mắng Úc Lâm Phi là cầm thú, tai mèo yên lặng nằm sấp nhìn từ phía trên thập phần không có tinh thần.

Úc Lâm Phi không nói gì, hắn hôn cổ Văn Trình, nhìn bộ dáng cậu thút thít nỉ non không chút ý định nghĩ cách an ủi, xem ra hắn quá khoan dung với mèo nhà hắn, khoan dung đến mức… Tiểu Hắc thậm chí dám hoàn toàn không nhìn dặn dò của hắn.

Tình hình trôi qua, Văn Trình thút tha thút thít ngủ mất, toàn thân cậu đều đầy dấu hôn của Úc Lâm Phi, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt loang lổ, một bộ dáng bị khi dễ tới cực điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!