Chương 5: Chịu khổ lăng nhục

Văn Trình cũng không biết thời điểm mình tỉnh lại là lúc nào.

Thời điểm cậu tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong giỏ, trên người đắp một lớp thảm mỏng. Cậu dùng bàn chân mềm mại lau mặt sau đó lảo đảo đem đầu vươn ra ngoài.

Ngoài dự kiến, Úc Lâm Phi cư nhiên đem cậu đặt trên giường.

Úc Lâm Phi không phải có tính khiết phích sao? Nhìn tấm drap giường trắng kia, Văn Trình trong lòng tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng lẽ trước mặt mình, Úc Lâm Phi mới có tính khiết phích, hay nói là, chỉ khi thấy mình, hắn mới cảm thấy thật bẩn?

Ha ha… Hóa ra chỉ sau khi chết đi, biến thành mèo mới có thể chân chính thấy rõ ràng những người xung quanh rốt cuộc là bộ dáng gì, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm, họa hổ họa bì nan họa cốt, cho dù cùng Úc Lâm Phi sinh hoạt ba năm, chính mình cho đến chết cũng không hiểu được người bên cạnh rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Hơn nữa Văn Trình vẫn nhớ rõ, bởi vì mình bị dị ứng với lông mèo, Úc Lâm Phi còn từng mang đưa con mèo hắn nuôi bỏ đi, tuy rằng không biết hắn rốt cuộc đưa đi đâu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng lời nói của hắn lúc ấy, Úc Lâm Phi nhìn vẻ mặt bởi vì dị ứng mà hồng lên của Văn Trình, trên mặt mang theo tươi cười: "Không có việc gì, anh đem nó bỏ đi." Văn Trình nghe thế do dự một lát, bất quá lời nói tiếp theo của Úc Lâm Phi đánh gãy suy nghĩ của Văn Trình: "Chỉ là một con mèo mà thôi, đừng nghiêm trọng như vậy."

Vì thế Văn Trình liền thật sự không quá nghiêm trọng.

Nhưng kết quả cuối cùng, cậu chính là chết trên tay ái nhân của mình. Chẳng lẽ trọng sinh thành một con mèo, là vì tìm kiếm nguyên nhân tử vong của chính mình?? Văn Trình khịt khịt cái mũi, sau đó thật cẩn thận ló ra tiểu móng vuốt của mình.

Giường của Úc Lâm Phi phi thường lớn, tiểu Văn Trình thật vất vả bò từ giỏ ra, cậu vừa quay đầu lại, lại thấy được một cảnh tượng khiến cậu sửng sốt.

Úc Lâm Phi đang ngủ.

Gương mặt tuấn tú bởi vì ngủ say mà dị thường an tường, tuy rằng không phải nụ cười ấm áp ưu nhã đối với mọi người, nhưng lại có cảm giác chân thật hơn, giống như là một thuật sĩ đã bị tước tất cả mặt nạ, rõ ràng là không có ma pháp, lại vẫn có thể dụ hoặc người qua đường vô tội.

Nói không có cảm xúc là giả, Văn Trình đứng bên người Úc Lâm Phi, cậu trầm mặc đi vài bước về phía trước, đến gần Úc Lâm Phi dường như đang ngủ say, sau đó lặng lẽ giơ móng vuốt của mình lên…

Sau đó Văn Trình liền thu lại móng vuốt, bởi vì cậu nhanh chóng nhìn thấy một đôi mắt thanh tỉnh.

"Mèo con tỉnh?" Con ngươi đen láy nhìn không ra cảm xúc, nhưng ánh mắt không hề buồn ngủ kia lại đột ngột làm cho Văn Trình rùng mình.

"Không được tùy tiện giưo móng vuốt ở nhà nga." Giống như từng bước hướng dẫn một hài tử sai sự, Úc Lâm Phi vươn tay ra nắm lấy miếng thịt sau gáy, đem Văn Trình nhấc tới trước mặt: "Nếu tùy tiện giơ móng vuốt bị ta phát hiện lời nói."

Nói, hắn một tay còn lại nắm lấy chân trước Văn Trình, Úc Lâm phi lộ ra nụ cười quen thuộc: "Ta liền đem móng vuốt của Tiểu Hắc cắt triệt để nga."

Tuy rằng không biết cắt triệt để và chỉ cắt cuối móng có khác biệt gì, nhưng Văn Trình theo phản xạ vẫn tạc mao (xù lông~), cậu meo ô một tiếng, đôi mắt màu vàng dị thường khủng hoảng.

"Cho nên mới nói." Dường như chỉ là trò đùa, Úc Lâm Phi trên giường ngồi dậy, hắn nhìn Văn Trình trong giỏ, nói: "Nếu Tiểu Hắc nghe lời, ca ca sẽ đối với Tiểu Hắc rất tốt."

Không có chú ý từ lúc nào danh tự từ Nhị mao chuyển thành Tiểu Hắc, Văn Trình hiện tại cả người [hoặc là mèo?] đều yên, cậu bị Úc Lâm Phi vứt lên giường, liền ỉu xìu meo một tiếng.

"Ngô, hôm nay liền chuẩn bị nơi ở và cái gì đó ăn cho Tiểu Hắc đi." Thoạt nhìn đối với Văn Trình dị thường sinh ra hứng thú, Úc Lâm Phi cầm lấy di động, nhấn một dãy số."

"Cậu trước đem đồ của tôi lại đây đi. Ân, vất vả." Một bàn tay cầm điện thoại, tay còn lại lần xuống mèo con, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình yên ba yên ba (?), lại cười: "Đối? Vẫn chỉ là mèo con, ha? Quả là giống Chinchilla, rất dịu ngoan, ân, ha ha… Bây giờ vẫn còn giận ta sao, hảo, kia đợi lát nữa gặp."

Treo điện thoại không biết ai gọi tới, Úc Lâm Phi đem mặt để sát vào khuân mặt đau khổ của Văn Trình, dùng ngón tay điểm nhẹ vào trán Văn Trình: "Đừng không vui, ca ca đưa ngươi đi ăn."

Nghe vậy, Văn Trình đột nhiên thấy sinh hoạt của mình sau này một mảng hắc ám… Chẳng lẽ cậu từ nay về sau mình liền sinh hoạt bên cạnh Úc Lâm Phi? Thật đúng là cậu có thể thật sự giống như một con mèo được nuôi dưỡng??

Văn Trình không có nhiều thời gian như vậy đi thương xuân thu buồn, Úc Lâm Phi lại đem Văn Trình bỏ vào giỏ, sau đó cầm lấy áo choàng tắm, chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

"Meo ô." Văn Trình lần này thành thật, cậu lần đầu tiên ý thức được, cậu hiện tại chỉ là mèo, người khác tưởng như thế nào chà đạp liền như vậy chà đạp tiểu nãi miêu.

Nữ nhân trước mắt thực xa lạ.

Khuân mặt xinh đẹp được trang điểm cùng với đồ trang sức trang nhã, mặc một chiếc váy trắng, tay nàng xách một chiếc túi lớn có vẻ khá nặng vì chóp mũi còn toát ra mồ hôi.

"Ai, làm sao cô lại đưa tới được." Úc Lâm Phi ôm giỏ đi mở cửa, thời điểm nhìn thấy người tới ngoài cửa thần sắc liền lộ ra một tia chán ghét, bất quá rất nhanh liền dùng nụ cười ưu nhã che dấu. Hắn tiếp nhận túi đồ trên tay nữ nhân, trong giọng nói còn mang theo kinh ngạc.

"Ha ha, em muốn cho anh kinh hỉ nha." Bởi vì dựa vào Úc Lâm Phi rất gần, Văn Trình cũng nhận ra biểu tình của Úc Lâm Phi trong nháy mắt biến hóa. Cậu chui vào trong giỏ, đánh giá nữ nhân đột nhiên xuất hiện, trong đầu toát ra một ý tưởng… Nữ nhân này sẽ không phải là thích Úc Lâm Phi, muốn theo đuổi hắn đi??

"Ai nha, đây là Tiểu Hắc sao?" Mang theo biểu tình vui sướng, nữ nhân xa lạ muốn cầm lấy giỏ trong tay Úc Lâm Phi, lại bị Úc Lâm Phi lập tức tránh ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!