"Cái kia làm sao bây giờ." Nhìn cậu trai khỏa thân ngồi trên đùi mình cao hứng bừng bừng, Úc Lâm Phi chỉ biết thở dài.
Không biết nha.
Đong đưa cái đuôi của mình, bề ngoài Văn Trình tỏ ra một loại bình tĩnh dị thường, hắc, kết quả mất mặt cuối cùng cũng không phải cậu…
Không biết?
Nghe được lời nói không có trách nhiệm như vậy của Văn Trình, Úc Lâm Phi lập tức nổi giận:
"Tiểu Hắc nhóc thật không phải cố ý đối nghịch với anh hả??"
"Đương nhiên không phải."
Văn Trình tỏ vẻ bản thân vô cùng vô tội:
"Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao đột nhiên lại biến thành người mà."
… Tuy Văn Trình luôn miệng nói cậu là người vô tội, nhưng Úc Lâm Phi như thế nào cũng cứ cảm thấy Văn Trình nhất định có phần cố ý, bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, mỗi lần đều biến thân vào thời khắc mấu chốt.
"Nhóc là chuẩn bị bị người bắt đi nghiên cứu sao?"
Ngắt cái tai mèo của Văn Trình một phát, Úc Lâm Phi nở nụ cười:
"Nhìn lỗ tai cùng cái đuôi của nhóc xem, nhóc cảm thấy bị người khác phát hiện sẽ có kết quả gì?"
Tôi… Quá vui sướng khi thấy người gặp nạn, Văn Trình thầm than chính mình thế mà quên mất vấn đề quan trọng này.
"Ai, tổ tông của anh, anh xem như phục nhóc rồi."
Cười khổ lắc đầu, Úc Lâm Phi đem áo khoác ngoài của mình khoác lên người Văn Trình, sau đó nói:
"Trước hết anh đi tìm quần áo cho nhóc, nhóc ngoan ngoãn đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích đấy."
Ừ. Văn Trình nháy mắt:
"Nhanh trở về nhé, tôi lạnh."
Đã biết. Xoa đầu Văn Trình, Úc Lâm Phi mở cửa buồng vệ sinh đơn đi ra ngoài, lưu lại Văn Trình một mình lẻ loi trơ trọi ngồi trong WC.
"Tại sao lại biến thành người cơ chứ."
Văn Trình khóa lại bên trong áo khoác ngoài của Úc Lâm Phi như một con trùng, cậu ngồi trên bồn cầu co lại thành một đoàn, đầu óc trì độn quay vòng:
"Ai nha… Cứ cảm giác như là quên mất chuyện rất quan trọng."
Ngoan ngoãn chờ Úc Lâm Phi trở về, Văn Trình lại đột nhiên nghe được một giọng nói rất quen thuộc truyền từ bên ngoài WC đến…
Cái giọng kia hình như dang gọi điện thoại, thái độ thật sự không tính là tốt, nội dung nói chuyện Văn Trình có chút nghe không rõ, chỉ có thể mơ hồ nghe được
"Câm miệng, video, tiền" và vài từ mấu chốt mơ hồ, thế nhưng nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra giọng bên ngoài rốt cuộc là của ai, Văn Trình cau mày cố gắng kéo dài lỗ tai của mình ra để nghe thêm thông tin.
Thời điểm Úc Lâm Phi cầm quần áo trong tay trở lại WC thiếu chút nữa bị hù, chỉ thấy Tiểu Hắc hẳn là đang đắp áo khoác của hắn núp trong buồng WC cư nhiên mặc một bộ âu phục, vẻ mặt không cam lòng cầm điện thoại huyên thuyên nói gì đó, bộ dáng xa lạ kia khiến Úc Lâm Phi căn bản không thể tin được trước người mắt này chính là Tiểu Hắc của hắn… Nhưng nhìn tướng mạo, rõ ràng giống như đúc.
Mẹ nó. Chửi nhỏ một tiếng, Văn Trình thấy Úc Lâm Phi đi vào WC căn bản không có liếc hắn lấy một cái, trái lại cúp điện thoại đẩy Úc Lâm Phi ra, trực tiếp đi ra ngoài, căn bản không cho Úc Lâm Phi cơ hội nói chuyện.
"… Đây là tình huống gì vậy."
Úc Lâm Phi một đầu hắc tuyến, hắn nhìn bóng lưng Văn Trình đi xa, vậy mà có chút do dự muốn gọi cậu lại hay không, Tiểu Hắc của hắn vì sao lại khiến hắn lạ lẫm như vậy…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!