Chương 42: Quên đi

Rốt cục đuổi được Úc Lâm Phi dài dòng, Văn Trình rốt cục lần nữa bò lên trên bàn ăn cậu mơ ước tha thiết.

Đong đưa cái đuôi thật dài của mình, Văn Trình ngồi trên ghế dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn chằm chằm vào hướng phòng bếp, Meo ô Meo ô ~ thật vui vẻ, rốt cục cũng có thể ăn được đồ ăn thật tốt ~

"Nguyên liệu nấu ăn không còn nhiều lắm rồi, chấp nhận ăn đi." Chỉ chốc lát sau Úc Lâm Phi bưng một cái chén từ phòng bếp đi tới, đem một ly sữa chua đưa cho Văn Trình: "… Từ từ, ăn đi."

"A… A… Là cái gì." Bám lấy đầu mình nhìn về phía cái bát trong tay Úc Lâm Phi, Văn Trình hút hấp nước miếng của mình.

"Chính là cơm chiên." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nhìn Văn Trình: "Đã nói nguyên liệu nấu ăn trong nhà không còn nhiều lắm rồi."

"… Ngươi cái tên lừa gạt." Nghe xong là cơm chiên, Văn Trình lập tức mặc kệ: "Ngươi đã đáp ứng gan gà của ta đâu!! Ngươi cái tên lừa gạt!!"

"Ngày mai mua cho ngươi là được a? Tiểu tổ tông của ta." Úc Lâm Phi dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ một miếng gan gà ta còn có thể quỵt nợ sao? Hơn nữa, ngươi thật sự không ăn cơm chiên này?"

Vừa định thốt ra "Ta không ăn", Văn Trình lại bị mùi thơm của cơm chiên hấp dẫn, cậu nuốt xuống ba chữ trong miệng, giả bộ như không quan tâm nhìn sang cơm chiên trong bát.

"Oa. Đủ mọi màu sắc a." Văn Trình kinh ngạc nói: "Bên trong có những gì vậy?"

"Trứng gà, chân giò hun khói, cà rốt, nấm hương đinh, hạt ngô, còn có một chút thịt băm." Úc Lâm Phi ngồi bên cạnh Văn Trình, dùng tay đỡ càm của mình: "Thế nào, không ăn?"

"A… A… A… [ăn thật ngon]." Từng miếng từng miếng đút cơm chiên vào trong miệng, cái đuôi Văn Trình vui sướng bắt đầu dao động.

"… Này, ta nói." Nhìn bộ dáng Văn Trình sung sướng vô cùng, Úc Lâm Phi đã có điểm bất đắc dĩ: "Ngươi vẫn là chó hay là mèo? Như thế nào lại vẫy đuôi hả?"

"… = =" Tự tôn của mèo tinh nhân lập tức bị thương, cái đuôi Văn Trình sa sút rơi lên sau lưng.

"Được rồi được rồi, ta nói đùa với ngươi đấy." Nhìn thấy mèo nhà mình biểu lộ bi phẫn vô cùng, Úc Lâm Phi vội ho một tiếng: "Tiểu Hắc, ngươi đến cùng bao nhiêu tuổi?" — Như thế nào giống như đứa bé vậy.

"Ta…" Văn Trình đang muốn trả lời Úc Lâm Phi, lại phát hiện một vấn đề khiến cho cậu vô cùng hoảng sợ… Cậu, không nhớ rõ chính mình bao nhiêu tuổi.

"Ngươi làm sao vậy?" Chứng kiến mặt Văn Trình đột nhiên trở nên ngốc trệ, Úc Lâm Phi nhíu mày.

"Ta, ta bao nhiêu tuổi." Văn Trình buông đũa xuống, dùng tay nắm lấy tóc của mình: "Ta… rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"

"Hả?" Bị phản ứng kỳ quái của Văn Trình làm cho có chút trở tay không kịp, Úc Lâm Phi nghi ngờ nói.

"Ta… Nghĩ không ra." Càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu trống rỗng, Văn Trình biểu tình chết lặng nhìn Úc Lâm Phi: "Ta… Ta không biết ta bao nhiêu tuổi."

Cũng không rõ cách nghĩ trong nội tâm Văn Trình lắm, Úc Lâm Phi còn tưởng mèo nhà mình quá mức mơ hồ mới quên đi tuổi của mình, hắn cười lắc đầu: "Ngươi a, chính mình bao nhiêu tuổi còn có thể quên, cũng quá mơ hồ đi."

"…" Văn Trình cúi đầu không nói gì.

"Được rồi, nhanh ăn đi, không ăn đợi tí nữa sẽ nguội lạnh." Nhịn không được vươn tay sờ lên đầu Văn Trình: "Còn có sữa chua nữa này."

"Nha… Được." Lần nữa cầm lấy chiếc đũa, Văn Trình thực không có vị giác mà bắt đầu nhai nuốt cơm chiên, trong đầu là một mảnh bốc lên… Cậu gọi Văn Trình… Cậu là… Cậu là ai? — cậu là mèo của Úc Lâm Phi, thế nhưng mà, lại cảm thấy giống như quên chuyện gì quan trọng, Úc Lâm Phi không phải gọi cậu là Tiểu Hắc sao? Văn Trình là ai? Vì cái gì… Đều không nhớ rõ. (Ý nha ~~ Lại chi tiết quan trọng nè ~~~)

"Sao vậy, ăn no rồi?" Nhìn thấy Văn Trình không tiếp tục nhét cơm vào trong miệng, Úc Lâm Phi nói: "Ngươi liền ăn ít như vậy?"

"Ta…" Văn Trình cầm chặt chiếc đũa tay một hồi, phát tiếng: "Ta không nhớ rõ."

"Cái gì?" Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại hàm nghĩa trong lời nói của Văn Trình, Úc Lâm Phi nghi ngờ nói: "Ngươi không nhớ rõ cái gì?"

"Ta không nhớ rõ… Ta bao nhiêu tuổi." Ánh mắt Văn Trình tuyệt đối được cho là thê lương.

"Phụt." Cười ra tiếng, Úc Lâm Phi vẫn không phát giác trạng thái dị thường của Văn Trình, xem ra trong mắt hắn, cái thiếu niên tai mèo trước mắt này không phải mơ hồ bình thường, loại chuyện quên chính mình bao nhiêu tuổi này cũng tuyệt đối có thể làm được: "Được rồi được rồi, không nhớ rõ coi như xong, ngươi nói, ngươi biết rõ chính mình bao nhiêu tuổi cũng có làm được cái gì đâu?

Ăn cơm nhanh đi, ta không hỏi ngươi nữa."

"A…." Muốn tiếp tục ăn, Văn Trình lại cảm thấy Úc Lâm Phi mà nói có chỗ nào không đúng…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!