"Kỳ thật ta là miêu yêu*." Vẻ mặt thiếu niên ngồi trên giường mặc quần yếm rất nghiêm túc, cậu giật giật cái tai mèo mao nhung nhung của mình, nuốt một ngụm nước miếng:
"Đó là một câu chuyện rất dài dòng và buồn chán…"
(*:
Trước giờ để là quỷ mèo, nhưng giờ nghĩ lại vẫn là để miêu yêu hay hơn)
Răng rắc. Úc Lâm Phi cắn quả táo vừa rửa sạch một miếng giòn giã, mơ hồ không rõ nói: Tiếp tục.
"Nói ra cả câu chuyện thực dài dòng và buồn chán a." Văn Trình dùng tay gãi gãi đầu mình:
"Đã dài như vậy… Ta chẳng muốn nói…"
"Ta còn rất nhiều thời gian."
Úc Lâm Phi giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, sau đó nhìn Văn Trình mỉm cười:
"Ngươi có thể từ từ chậm rãi — nói."
… Lỗ tai mao nhung nhung của Văn Trình cụp xuống, nhìn qua tinh thần dị thường sa sút.
Được rồi, cái này không phải do cậu muốn trầm lặng, cậu làm thế nào giải thích cho Úc Lâm Phi chuyện cậu biến thành mèo, một việc mà mình cũng không rõ sự tình… Giải thích cho úc Lâm Phi… Hắn sẽ tin tưởng?
"Thế nào, có cái bí mật gì khó nói?"
Chứng kiến tai mèo của Văn Trình có chút nhúc nhích, Úc Lâm Phi cảm thấy trong lòng mình tựa như có cái móng vuốt cào nhẹ một cái, khiến hắn hận không thể trực tiếp vươn tay r dùng sức xoa xoa đầu mèo nhà mình.
Ta, ta… Văn Trình chằm chằm vào sàn nhà, ngập ngừng nói: "Thật ra là như này… Ba ba của ta nói với ta, nhà của chúng ta trước ở trên núi năm lão Yêu, nhưng gần đây ta gặp được một cái đại nạn, nếu như ta không an toàn vượt qua cái kiếp nạn kia mà nói…, sẽ từ miêu yêu biến thành mèo bình thường, ai nha ai nha, cái này không hay rồi, ta vội vàng đến hỏi cha ta, ba ba của ta nói ta phải tìm được một người hữu duyên, chỉ có ở lại bên người hữu duyên này, mới có thể chính thức giúp ta hóa giải kiếp nạn.
"Kịch tình cẩu huyết như thế, đoán chừng cũng chỉ có tác giả não đường cùng bạn học Văn Trình nghĩ ra thôi. Úc Lâm Phi nghe xong câu chuyện của Văn Trình, trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói:"Sau đó thì sao? Ngươi như thế nào lại biến thành mèo nhà Hà Dịch?Sau đó.
"Văn Trình ho khan một tiếng:"Sau đó ta đã tìm được người hữu duyên của ta a… thế nhưng mà tại thời điểm hóa giải kiếp nạn, ta gặp một Hắc Sơn Lão Yêu, bị hắn làm trọng thương, linh hồn rời xác nhập vào trên người một con mèo đen, tiếp ta liền biến thành mèo nhà Hà Dịch a… Cuối cùng bị ngươi ôm về nuôi trong nhà, ừm, meo, chính là như vậy…Cái này thật đúng là câu chuyện dài dòng buồn chán.
"Úc Lâm Phi cười khẽ một tiếng:"Tiểu Hắc, ngươi biết không?Biết cái gì?
"Văn Trình vẻ mặt người vô tội nhìn về phía Úc Lâm Phi." Thời điểm người nói xạo, ánh mắt liền không tự chủ được hướng lên trên, còn có thể dùng sức nhìn chằm chằm vào mắt người khác, ý đồ dùng ánh mắt nói cho người khác biết ngươi đang nói thật.
"Úc Lâm Phi lại gặm một miếng táo hồng hồng, thanh âm không nhanh không chậm:"Tiểu Hắc thân yêu của ta, ngươi có muốn lặp lại những lời ngươi nói vừa rồi lần nữa không?…
"Trong nội tâm Văn Trình đột nhiên tràn ngập nước mắt nóng hổi."Cư nhiên thật sự có thể biến thành người.
"Nhịn rất lâu cuối cùng vẫn nhịn không được, Úc Lâm Phi vươn bàn tay tội ác về phía Văn Trình, một phen nắm có tai mèo chút lay động của Văn Trình, cái xúc cảm mao nhung nhung mềm mại kia khiến cho Úc Lâm Phi không tự chủ được tăng thêm khí lực trong tay…"Không được niết a!
"Bị Úc Lâm Phi nắm lấy lỗ tai, Văn Trình liền run lên, cậu một phen mở tay úc Lâm Phi ra, vội vàng bảo vệ lỗ tai mẫn cảm của mình:"Ngươi cái người này như thế nào lại như vậy, tùy tiện niết lỗ tai người khác a a a a a!!
"Úc Lâm Phi vẻ mặt bình tĩnh thu tay trở về, sau đó ho khan một tiếng."Được rồi, ta không truy cứu ngươi rốt cuộc làm sao thành thế này nữa.
"Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng khẩn trương của Văn Trình vẫn là nhịn không được nở nụ cười."Thật sự?
"Con mắt Văn Trình lóe sáng."Thế nhưng.
"Lời nói Úc Lâm Phi xoay chuyển:"Ngươi tốt xấu gì cũng phải giải thích cho ta vì sao hôm đó lại phải dùng cái gạt tàn thuốc nện ta một phát đi.…
"Lỗ tai Văn Trình vừa dựng lên lại gục xuống."Thế nào, ngươi cả cái này cũng không vui vẻ nói?
"Đem hạt táo còn lại ném vào thùng rác, Úc Lâm Phi rút ra mấy tờ giấy lau tay mình sạch sẽ:"Đây là gặp được ta, nếu gặp phải người khác, đã sớm đem ngươi như yêu quái mà xử lý xong.Ta…
"Văn Trình xoắn xuýt nhíu mày, vẫn không biết mở miệng như thế nào, chẳng lẽ cậu nói cho Úc Lâm Phi, vì bảo hộ cúc hoa của mình, cậu mới đành giương vũ khí…? Úc Lâm Phi cứ như vậy nhìn Văn Trình, tay lại cầm lên quả táo thứ hai."Ai bảo ngươi đại phát ý đồ thú tính đối với ta làm cái gì!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!