́C PHỤ
Úc Lâm Phi ngồi tại nhà Tô Duy Hi không bao lâu liền rời đi.
Mục đích chủ yếu hắn ra ngoài là vì cho tiểu tổ tông nhà hắn diệt bọ chét, đến thăm Tô Duy Hi chỗ này là bởi vì lo lắng, hiện tại nhìn thấy Tô Duy Hi không còn vấn đề gì lớn, ngồi chốc lát liền chuẩn bị rời đi.
Văn Trình biết rõ không khí giữa Tô Duy Hi và Úc Lâm Phi không quá ổn, cũng không phát ra thêm âm thanh nào, mà ngoan ngoãn để Úc Lâm Phi ôm ở trong lòng.
"Cậu nhớ chú ý an toàn."
Tô Duy Hi vẫn mặc một thân áo ngủ, đã muốn bắt đầu hút điếu thuốc thứ hai.
Ừ. Cúi đầu lên tiếng, Úc Lâm Phi cầm ô liền đi ra ngoài.
… Muốn nói lại thôi, Tô Duy Hi vẫn là không nói gì nữa.
Lui ở trong lòng Úc Lâm Phi, Văn Trình biết tâm tình Úc Lâm Phi không tốt lắm, cậu vươn đầu nhìn Úc Lâm Phi hơi hơi nhăn mày lại, không biết như thế nào trong lòng cũng bắt đầu không thoải mái theo, Văn Trình biết rõ quan hệ giữa Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi tốt đến mức nào, cũng hiểu được hai người bọn họ vì một người ngoài, Bạch Tùng Trạch mà sinh ra khoảng cách là việc bất đắc dĩ tới mức nào.
Có lẽ Úc Lâm Phi cũng không thể bắt buộc Tô Duy Hi nói ra cái sự tình mà y không muốn nói tới, đi, Tô Duy Hi không muốn nói, Úc Lâm Phi cũng chỉ có thể không hỏi.
Tiểu Hắc.
Ngồi trên ghế sau của taxi, Úc Lâm Phi mới lộ ra vẻ mặt đầy mệt mỏi, hắn nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, lại nói chuyện với Văn Trình:
"Ngươi nói Tô Duy Hi tại sao lại cố chấp như vậy, cậu ấy…"
Không biết nghĩ tới cái gì, tiếng nói của Úc Lâm Phi đột nhiên dừng lại, sau đem ánh mắt dời về phía Văn Trình đang nhìn hắn:
"Haha, ta thật đúng là choáng váng rồi, ngươi bất quá chỉ là mèo, ta nói với ngươi cái này có lợi ích gì đâu."
Văn Trình nghe vậy, trong lòng lại càng không thoải mái, cậu vươn móng vuốt gãi gãi Úc Lâm Phi, có chút khó chịu nhìn bộ dáng sứt mẻ này của hắn, Úc Lâm Phi vốn bị bệnh, sắc mặt trắng bệch không giống bình thường, hơn nữa cái vẻ mặt trào phúng này, lại khiến Văn Trình muốn hét tới tận cuống họng cho hắn một trận.
Tư tư. Tiếng di động rung đánh gãy lời thì thào tự nói của Úc Lâm Phi, hắn lấy di động ra, mặt không đổi sắc nhìn dãy số hiển thị trên di động, sau đó ấn nút nghe.
Ừ. Cũng không biết người ở đầu kia điện thoại là ai, một khắc Úc Lâm Phi nghe thấy tiếng nói bên kia, sắc mặt lại càng không tốt, hắn chỉ ừ ừ a a qua loa vài tiếng, bộ dáng bực bội kia khiến Văn Trình như có móng vuốt cào trong lòng.
"Được, cha, tôi ngắt máy trước."
Ngắt điện thoại, cuối cùng Văn Trình cũng biết được đối tượng nói chuyện với Úc Lâm Phi là ai, cậu ngước đầu nhìn Úc Lâm Phi, đại khái đoán được Úc Lâm Phi và cha hắn lại có vấn đề gì.
Cầm điện thoại bỏ vào trong túi, Úc Lâm Phi vuốt lông Văn Trình, không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Văn Trình cảm thụ được Úc Lâm Phi vuốt ve, đem cằm tựa trên cánh tay Úc Lâm Phi, một bộ dáng lười như không có xương cốt.
Tiểu Hắc.
Thời điểm đi tới dưới tầng nhà Úc Lâm Phi, Úc Lâm Phi từ lúc ngắt điện thoại vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mắt nhìn vào vị trí nhà hắn, đối với Văn Trình vẫn dán trên người hắn như trước cười nói:
"Ta sẽ… Báo thù cho ngươi được không?"
Cái gì?
Bị hai chữ báo thù hấp dẫn, Văn Trình dựng hai lỗ tai mao nhung nhung của mình lên.
"Nếu đã muốn ồn ào, liền cho ta nháo một trận lớn đi." Dáng tươi cười của Úc Lâm Phi khiến Văn Trình mạc danh rùng mình, cậu thật cẩn thận xem xét bộ dáng cười lạnh của Úc Lâm Phi, không viết vì cái gì lại thấy rất khủng bố…
Sợ cái gì.
Nhẹ nhàng gõ một cái lên trên ót của Văn Trình, Úc Lâm Phi nhìn bộ dạng mèo nhà mình đầy mặt hoảng sợ vừa tức giận vừa buồn cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!