Chương 33: Bọ chét

̣ CHÉT

Sắc mặt Úc Lâm Phi nhìn qua thật sự không tốt, một đêm không ngủ cộng thêm chạy khắp nơi, trên cằm đã mọc lên một lớp râu mỏng, trong hốc mắt cũng thấy được một tầng mờ mịt.

Lâm Phi… Thời điểm Tô Duy Hi chứng kiến Úc Lâm Phi vào buổi chiều sau hôm tìm được Tiểu Hắc, phát hiện người hảo hữu yêu sạch sẽ rõ ràng còn có bộ dạng vừa rời khỏi bệnh viện.

Duy Hi. Thanh âm Úc Lâm Phi rất nặng nề, giọng cũng rất khàn, trong ngữ khí của hắn mạc danh tràn ngập thống khổ, còn có nỗi u oán ngầm khiến cho Tô Duy Hi chợt rùng mình.

"Tiểu Hắc có bọ chét." Úc Lâm Phi lại bắt đầu lặp lại ngôn ngữ bi thương trong lòng hắn:

"… Có biện pháp nào giải quyết trực tiếp không?"

… Tô Duy Hi nhìn bộ dạng dở chết của Úc Lâm Phi mà thở dài, vừa buồn cười lại vừa tức nói:

"Nếu không phải do cậu làm mất Tiểu Hắc, có sẽ có bọ chét sao, Úc Lâm Phi cậu chẳng phân rõ trái phải gì cả, huống hồ bọ chét cũng không phải việc gì lớn, đến phòng khám dùng dung dịch Ryan liền giải quyết xong."

Đó là cái gì?

Nghe thấy có biện pháp giải quyết, ánh mắt Úc Lâm Phi lập tức lóe sáng.

"Một loại thuốc nước loại bỏ bọ chét, bất quá hiện tại Tiểu Hắc vẫn còn nhỏ, lượng thuốc là một vấn đề."

Trong giọng Tô Duy Hi tràn ngập bất đắc dĩ:

"Cậu có thời gian dãn nó đến phòng khám, tôi sẽ căn cứ vào thể trọng của nó để phối thuốc."

"… Tô Duy Hi tôi yêu cậu cết mất." Úc Lâm Phi thỏa mãn.

"… Tiểu Hắc vì cái gì lại có bọ chét chứ, hiện tại nhìn nó bẩn bẩn như vậy có thể tắm rửa sao."

Nhìn Văn Trình nằm sấp ngủ khò khè trên tấm chăn, Úc Lâm Phi tiếp tục hỏi người cố vấn hảo hữu của mình.

"Trong bụi cỏ bên ngoài rất dễ dàng nhiễm bọ chét." Tô Duy Hi nghĩ nghĩ: "Cậu chỉnh khí ấm vừa phải một chút, dùng nước ấm tẩy rửa thân thể quan một lần không thành vấn đề, bất quá phải chuẩn bị tốt máy sấy, đừng làm cho Tiểu Hắc lạnh, nó vừa mới tiêm vacxin phòng bệnh, theo lý thuyết không nên tắm rửa, nhưng nếu để nó tự xử lý thân thể, khả năng sẽ khôgn được sạch sẽ bằng.Tôi thấy Tiểu Hắc nhiễm bọ chét hẳn phải có ẩn tình khác.

"Úc Lâm Phi chống cằm, nheo mắt lại:"Khẳng định là Tiểu Hắc giao lưu với cái bằng hữu không nên nào đó… mới bị lây bệnh bọ chét." (Có mùi giấm thoang thoảng đâu đây…)

Được rồi, nghe xong lời này của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi rốt cuộc đã hiểu đôi chút lý do Úc Lâm Phi phát điên, nguyên lai Úc Lâm Phi tên cuồng mèo chết tiệt này phát điên không phải vì Tiểu Hắc có bọ chét, mà là vì mèo nhà hắn ở sau lưng hắn nhận thức một con mèo khác??

Cái này rốt cuộc là muốn nháo thế nào a a a a!!

Đương nhiên, nếu nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt Tô Duy Hi tuyệt đối khôn nhìn ra nội tâmy đang điên cuồng thổ tào, trong lúc nhất thời phát hiện ra chân tướng, cả thể xác lẫn tinh thần Tô Duy Hi đều mệt mỏi, có lẽ để Úc Lâm Phi nuôi mèo ngay từ đầu đã là sai lầm… Y nhất định phải đi tìm Hà Dịch hảo hảo tâm sự…

"Trước tôi đi tắm rửa một cái, khốn nạn."

Ngáp một cái, Úc Lâm Phi không khách khí nói:

"Lúc cậu trở về đừng quên đóng cửa lại."

… Được. Tô Duy Hi bóp trán.

Vì thế sau khi Tô Duy Hi đi mất, Úc Lâm Phi tắm rửa, lưu lại một mình Văn Trình, à không, là một con mèo nằm ở trên chăn, thỉnh thoảng duỗi móng tay ra gãi gãi mặt của mình… A… Ngứa quá a.

Nước ấm, máy sấy, khăn mặt, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng. (và sau đây là một câu chuyện kinh dị với mèo:))

Nam nhân mặc một cái tạp dề màu vàng nhạt, biểu tình dị thường kiên nghị, tay trái hắn mở vòi nước nóng, tay phải… Gắt gao bắt lấy một con mèo màu đen.

Một cái màu đen, nhìn qua còn rất nhỏ, không ngừng dãy dụa… mèo.

"Đừng chạy, ngươi không chạy thoát được đâu." Nam nhân mặt đầy dữ tợn, hắn cười lạnh cầm vòi nước nóng chiếu vào chiếc khăn mặt đã chuẩn bị tốt, dùng nước làm ướt khăn mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!