̉U HẮC LƯU LẠC KÍ (4)
Cũng không biết mèo con nhà mình bị người vứt chạy đi đâu, Úc Lâm Phi gấp đến độ sắp phát hỏa, hắn hỏi một lượt những người xung quanh bệnh viện, lại phát hiện căn bản không có người nào gặp qua Tiểu Hắc nhà hắn.
Rơi vào đường cùng, Úc Lâm Phi đành phải gọi điện thoại cho Tô Duy Hi, cầu nguyện cái bằng hữu bác sĩ thú y này có thể đưa ra đề nghị hữu dụng.
"Cái gì? Lạc mất Tiểu Hắc đi?" Tô Duy Hi nghe được tin tức này liền sửng sốt:
"Úc Lâm Phi cậu như thế nào lại để cho nó bị lạc mất?"
Đều lại tại tôi.
Ngồi ở hành lang, thanh âm Úc Lâm Phi tràn đầy mệt mỏi:
"Tôi không nên đem nó đến bệnh viện."
"Hiện tại cậu đang ở bệnh viện? Cậu xảy ra chuyện gì?" Nghe được câu trả lời của Úc Lâm Phi, ngữ khí của Tô Duy Hi hơi dịu đi một chút.
Đầu bị thương. Úc Lâm Phi phiền toái nói:
"Đến bệnh viện gặp được Tần Tâm, thừa dịp tôi không chú ý cô ta cư nhiên ném Tiểu Hắc của tôi đi, thật mẹ nó xui."
Nghe được những lời nói thô tục hiếm thấy ở Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi cũng nhận ra, tâm tình bằng hữu của y thật sự không tốt, y trầm mặc một lát, trấn an nói:
"Đừng nói vội, trước tiên cậu tìm ở xung quanh xem, tôi sẽ tới ngay lập tức, cậu có ảnh chụp Tiểu Hắc không?"
Có. Suy nghĩ trong chốc lát, Úc Lâm Phi nói:
"Thừa dịp nó ngủ đã chụp qua mấy cái."
Gửi cho tôi đi. Tô Duy Hi nói:
"Mèo lạc mất trong vòng bốn mươi tám giờ chính là thời gian hoàng kim để tìm, Úc Lâm Phi cậu cũng đừng hoảng, Tiểu Hắc thông minh như vậy, nhất định sẽ tự mình trở về."
Chỉ mong là vậy. Úc Lâm Phi cười khổ, lúc này rốt cuộc hắn mới hiểu được phân lượng của con mèo mới chỉ ở cùng mình một thời gian không tính là quá lâu.
Thật sự là chỉ có mất đi, mới biết được thứ mất đi ấy, rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu.
Tần Tâm – Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong mắt một mảng băng lãnh, cô hãy cầu nguyện tôi có thể tìm được Tiểu Hắc, bằng không… Nữ nhân ngu xuẩn, tôi sẽ cho cô phải trả giá lớn.
Tô Duy Hi sau khi nhận được tín hiệu Úc Lâm Phi gửi tới liền mở ảnh ra, trên ảnh là một con mèo con màu đen đang ngủ say, thân thể bé nhỏ cuộn vào trong chiếc chăn màu vàng nhạt,, chỉ để lộ ra một cái đầu meo nhung nhung, đôi mắt gắt gao nhắm lại, nhìn qua yếu ớt mà lại mềm mại, lại dễ để người khác sinh cảm giác thương xót.
Tiểu Hắc a.
Tô Duy Hi cầm điện thoại thở dài: Nhanh trở về đi.
Văn Trình đang nằm cùng Cơm cuộn thành một đoàn ngủ ở cửa thông gió khí nóng tựa hồ cảm thấy cái gì đó, cậu bất an vặn vẹo thân thể, lại bị Cơm đặt ở dưới thân.
Không cần… động.
Ngủ mơ mơ màng màng, Cơm than thở: Thật mềm…
Úc Lâm Phi… nhanh mang ta về nhà đi… Cho dù đang ngủ, Văn Trình có nghĩ, cũng là nghĩ chuyện này.
Ngay khi tia sáng đầu tiên của mặt trời xuyên qua tầng mây, Văn Trình liền tỉnh, cậu gian nan bò khỏi dưới bụng Cơm, sau đó liếm liếm móng vuốt của mình, lau mặt một cái.
"Cơm, Cơm, mau tỉnh lại."
Văn Trình dùng móng vuốt phụ giúp mèo lớn vẫn còn đang ngủ say: Đứng lên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!