Chương 21: Không thể gây rối với mèo

Từ sau khi xảy ra sự kiện Hami, trong nhà Úc Lâm Phi liền bị vây trong một loại tình huống gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Mỗi khi hắn tan tầm về nhà, thời điểm nhìn đến vẻ mặt muốn phí hoài bản thân của Văn Trình nằm ở trên thảm, cùng với con Hami bị xích cách Văn Trình năm thước, liền xuất hiện một loại ảo giác…

Phảng phất Văn Trình như là khuê nữ bị hắn hủy hoại, mà Hami chính là cái tên đáng giận phạm tội cưỡng gian kia.

Đối với việc xuất hiện loại tình huống này, biểu hiện của Úc Lâm Phi dị thường bình tĩnh,, hắn chuẩn bị tốt đồ ăn đưa cho Văn Trình và Hami, sau đó liền bắt đầu ở phòng khách làm công việc của mình, cũng không quản hai cái con kia lại bắt đầu ma sát tóe lửa.

"Meo meo, con chó ngu xuẩn, ngươi ngu xuẩn ngu xuẩn ngu xuẩn! Ta sẽ bảo Úc Lâm Phi đi thiến ngươi!" Văn Trình liều mạng khiêu khích Hami, phát tiết nỗi bất mãn cùng buồn bực trong lòng.

"Thiến? Là có ý gì?" Hami vẻ mặt ngây thơ vô tội như trước nhìn Văn Trình, nhỏ giọng hỏi.

"Chính là đem tiểu đệ đệ của ngươi cắt đi!!" Văn Trình hung tợn nói, hử, cậu mới không tin cái con chó ngu xuẩn sẽ không sợ cái này!

"A." Hami sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ hưng phấn: "Thật sao? Có thể cắt sao? Cắt liền sẽ không đứng lên nữa? Thật sự là quá tốt ~~ Mèo Tiểu Hắc đối với ta thật tốt!!" (O.O)

"…" Văn Trình nghẹn lời, được rồi, ngay từ đầu cậu không nên đi nói lý với con chó ngu xuẩn này, thật quá ngu xuẩn a a a a!!

Không biết nội tâm Văn Trình đang điên cuồng gào thét, Hami trừng mắt nhìn, sau đó ấp a ấp úng nói: "Mèo Tiểu Hắc… Cái kia…"

"Làm sao?" Ngữ khí Văn Trình thực ác liệt.

"Cái kia… Ta…" Hami nhỏ giọng nói: "Ta, ta… thích… ngươi." (Chính nó! Màn tỏ tình bất chấp cả giới tính lẫn giống loài ^v^)

"…" Văn Trình, cậu nhất định là gặp ảo giác, nhất định như thế! Ai đó mau tới đánh tỉnh cậu đi!

"Trên người ngươi có hương vị rất dễ chịu…"Hami vẫn còn ngượng ngùng tiến hành thổ lộ: "Ngươi có thích ta không?"

"… Hami." Trong giọng nói của Văn Trình tràn ngập cảm giác mơ hồ vô lực, cậu gian nan nói: "Ngươi là chó, ta là mèo."

"Ân." Hami vẫy cái đuôi của mình, vui vẻ nói: "Ta biết nha."

"Ngươi là chó, ta là mèo." Văn Trình lặp lại một lần nữa.

"Thì sao?" Hami nghiêng đầu, hoàn toàn không rõ trọng điểm của những lời này là ở đâu: "Ngươi là nói ngươi cũng thích ta sao?"

"Ta là mèo." Văn Trình đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc: "Ngươi có bệnh sao! Ta là mèo a! Ta sẽ cào cho mặt ngươi nở hoa, ta còn sẽ đem lông của ngươi trảo mất, hơn nữa ta là mèo a cái muội nhà ngươi! Mèo a a a, ngươi là chó có được không, ngươi hẳn là phải đi tìm chó cái còn tốt không được, ngươi tìm ta làm cái gì! Làm cái gì??"

"Không sao." Hami thực ôn nhu an ủi Văn Trình triệt để phát điên: "Chủ nhân của ta sẽ không không đồng ý, ngươi đừng lo lắng."

"…" Được rồi, coi như cậu cái gì cũng chưa nói thì tốt, Văn Trình mặt không biểu cảm.

"Ta không ngại ngươi là mèo." Hami thực cố gắng đánh nhau với nỗi bất an của Văn Trình [?]: "Ta sẽ thực sự thích ngươi, tuy rằng ngươi thích cào lông ta, kia thực đau, nhưng ta vẫn thực thích ngươi, bởi vì hương vị của ngươi rất dễ chịu nha."

Văn Trình nghe Hami "thổ lộ", rất tỉnh táo mà nghĩ, có lẽ cậu không nên trao đổi cùng với con chó ngu xuẩn này, việc phải làm là, sớm một chút tìm Úc Lâm Phi đem con chó này đi thiến, mới là phương pháp giải quyết vấn đề chân chính…

"Ta sẽ đem hết thức ăn của ta cho ngươi." Hami hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Văn Trình, chỉ cố gắng hướng Văn Trình bày tỏ: "Còn có khúc xương, thịt gà với đồ chơi đều có thể cho ngươi."

Văn Trình không nói, đem đầu mình vùi vào trong thảm.

"Tiểu Hắc, ngươi tại sao lại không để ý tới ta?" Ngữ khí Hami mang theo ủy khuất: "Ngươi liền như vậy không thích ta sao, mèo Tiểu Hắc?"

Văn Trình vẫn không để ý tới nó.

"Được rồi." Biểu tình ưu thương vô cùng, Hami sụt sịt cái mũi của mình, nó nhìn cái xích chó trên cổ mình, có chút sa sút ngồi xuống, hiện tại chủ nhân thật không tốt… Nó không có biện pháp tiếp xúc gần gũi với Tiểu Hắc.

Không có phát giác được không khí quỷ dị giữa hai con vật nuôi, Úc Lâm Phi còn đang nhìn vào màn hình máy tính, chân mày hắn hơi nhíu lại, tự hồ như gặp phải sự tình phiền toái.

"Văn thị… thực ý tứ." Nhỏ giọng lầm bầm, Úc Lâm Phi mang gọng kính, mặt không biểu tình, ngón tay hắn đánh nhanh tại bàn phím, không ngừng tìm kiếm thông tin mình cần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!