Văn Trình suy nghĩ rất lâu vì cái gì Úc Lâm Phi lại giết chết mình.
Cho dù sự tình đã phát sinh, mà Văn Trình lại chính là người bị hại, nhưng cậu vẫn như cũ không thể tin được Úc Lâm Phi giết mình.
Chẳng lẽ sự tao nhã cùng cưng chiều ấy, tất cả đều là ngụy trang? Văn Trình đong đưa cái đuôi, tâm tình thấp tới cực điểm. Cậu hiện tại có thể nhớ rõ được sự đau đớn lúc con dao đâm vào ngực.
Còn có cái cảm giác toàn thân lạnh lẽo dần, trước mắt xuất hiện ngày càng nhiều mảng đen, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn… Văn Trình đột nhiên lạnh sống lưng. Cậu nhớ tới ánh mắt của Úc Lâm Phi ở thời điểm hạ sát mình.
Không giống ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn ẩn chứa ôn nhu ngày xưa, đó là ánh nhìn thực sự lạnh lùng, đem tất cả chán ghét hiện rõ trong mắt.
Nếu chỉ nhìn ánh mắt… Văn Trình tuyệt đối sẽ không tin người giết chết cậu chính là Úc Lâm Phi.
Nhưng sự thật lại là một chuyện khác. Hung thủ giết chết cậu, trừ bỏ Úc Lâm Phi, không còn ai.
Được rồi… Mình đã bị Úc Lâm Phi giết. Vấn đề là, ai đó hãy nói cho cậu biết cái bộ dáng này là do đâu a?? Chẳng lẽ cậu trong lúc chuyển thế trọng sinh đã quên uống Mạnh bà thang* mà biến thành một con mèo có ký ức con người sao?? Có dám hay không tái hãm hại một chút a??
Có dám hay không tái hãm hại một chút a?? Thần tình huyết lệ, Văn Trình giơ móng vuốt lên dùng mao nhung lau mặt.
(*: Canh lãng quên, thường phải uống trước khi đi đầu thai.)
Nhưng không chờ cậu hồi phục sau tổn thương, phiền toái lại kéo đến…
"Ngươi gạt ta! Gạt ta! Gạt ta!" Mèo con lông vàng không biết từ khi nào phát hiện ra âm mưu của Văn Trình, nó trừng cặp mắt màu lam ngập nước nhìn cậu, hoàn toàn xù lông: Tiểu Hắc xấu!!!
… Văn Trình vươn móng vuốt sờ sờ đầu tiểu hoàng miêu.
"Không được sờ đầu ta!" Tiểu hoàng miêu ngồi bên cạnh Văn Trình vẫn đang nằm mà căm phẫn: Ngươi gạt ta!!
"Ta như thế nào lại lừa ngươi."
Văn Trình bình tĩnh hỏi lại.
"Ngươi lừa ta trốn đi! Lại còn không tới tìm ta!!" Tiểu hoàng miêu kêu meo meo, xem ra nếu Văn Trình lại chọc nó, phỏng chừng nó lại không lên.
Ta không có a.
Văn Trình giải thích:
"Ta tìm mãi không thấy ngươi, cho nên vừa rồi trở về…"
Thật sao? Tiểu hoàng miêu nghiêm túc hỏi:
"Mèo nói dối sẽ không được yêu thương đâu."
Thật sự. Văn Trình trả lời kiên định… Cậu vốn không phải là mèo.
Meo ~ Khoái trá tiếp nhận lời giải thích của Văn Trình, tiểu hoàng miêu bắt đầu vui vẻ liếm mặt Văn Trình:
"Vậy ngươi tìm ta rồi… Đến lượt ta tìm ngươi ~~~"
… Còn chơi tiếp sao?
Sắc mặt Văn Trình cứng đờ.
Nhanh đi nhanh đi ~ Dùng đầu đem Văn Trình từ trong bụng mèo mẹ đi ra, tiểu hoàng miêu vui vẻ nói: Nhanh lên a ~~
… Văn Trình yên lặng rơi lệ.
Xem ra hôm nay nếu không bồi tiểu hoàng miêu này chơi vui vẻ… hắn có lẽ không được nghỉ ngơi… Với suy nghĩ này, Văn Trình rất không tình nguyện bắt đầu cước bộ, chầm chầm hướng ra phòng khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!