Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, Úc Lâm Phi lại bị dọa đến kinh hách.
Hắn nhỡ rõ ràng trước khi ngủ, Văn Trình bị hắn đặt an ổn ở phía bên phải giường, nhưng tình huống hiện tại là như thế nào? Nhìn Văn Trình đang ghé vào ngực mình ngủ say, Úc Lâm Phi mơ hồ cảm thấy một trận đau đầu.
"… May mà không có chảy nước miếng."
Đem mèo con còn đang híp mắt ngủ nhẹ nhàng di chuyển tới giường, Úc Lâm Phi rời giường, bắt đầu mặc quần áo.
Hôm nay hắn có việc rất quan trọng bắt buộc phải đi làm, có khả năng sẽ khiến mèo con ở nhà ngây ngốc một ngày, bất quá… Hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn đi? Do dự nhìn thoáng qua Văn Trình, Úc Lâm Phi thắt chặt caravat, lực phá hoại của mèo con… hẳn là sẽ không quá mạnh mẽ đi?
Nghĩ như vậy, Úc Lâm Phi liền rời đi, đương nhiên, trước khi rời nhà, hắn đã chuẩn bị sẵn một bàn thức cho mèo cùng với nước và rau quả, còn đặt một chiếc ghế cạnh giường để thuận tiện cho mèo con tỉnh ngủ trèo xuống giường.
Trong lúc mơ ngủ Văn Trình không biết chủ nhân của cậu đã đi mất, biến thành mèo chưa được mấy ngày, nhưng cậu ở hình dạng này chưa từng thực sự có một ngày ngủ tốt, linh hồn cậu trước đây là của người, sao có thể an ổn ngủ như một con mèo ở miêu oa?
Nay thật vất vả mới có thể ngủ trên giường lần nữa, lại trở lại với tấm nệm mềm mại, không hưởng thụ cho tốt thì quả là có lỗi với chính bản thân. Văn Trình khò khè ngủ, trong lúc ngủ còn mơ thấy vô số giấc mộng khiến cậu hoa cả mắt, đợi đến khi cậu thực sự tỉnh lại… Đã là giữa trưa.
Giống Chinchilla khi còn nhỏ thường hoạt bát, cũng rất thích bám người, sau theo tuổi dần dần trở nên dè dặt hơn, vì thế tỉnh lại sau khi ngủ một giấc thật tốt, Văn Trình dùng móng vuốt lau mặt, liền bắt đầu dùng tinh lực dư thừa đánh giá căn phòng… Ân, là phòng ngủ của Úc Lâm Phi.
Thấy được bảng điện tử trên tường, lại thấy chính mình đã đói đến độ cái bụng phải biểu tình, Văn Trình kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên đã ngủ tới mười hai giờ trưa.
Thật đói a… Theo cái ghế Úc Lâm Phi để lại chậm rãi nhảy xuống sàn, Văn Trình vặn vẹo thân thể nhỏ bé của mình, bắt đầu ý đồ đi tìm kiếm đồ ăn, cậu nghĩ Úc Lâm Phi có lẽ không tàn nhẫn đến mức không để lại cơm ăn cho cậu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Văn Trình, cậu tìm thấy bàn thức ăn của mình ở một góc phòng bếp, nhìn bên trên có cá và thức ăn cho mèo, còn có một đĩa sữa. Văn Trình cảm thấy… cực độ khinh bỉ.
Khẳng định là Úc Lâm Phi có ý trả thù việc mình chiếm giường của hắn nên mới để lại toàn những đồ ăn thừa thãi vớ vẩn này!
Trong lòng hạ quyết tâm, Văn Trình đem ánh mắt hướng về phía chiếc tử lạnh hai cánh trong phòng bếp…
Là một con mèo tốt, nhất định phải lên phòng khách, xuống phòng bếp, khai phá tủ lạnh, nhảy lên lầu phòng! Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của mèo mẹ nhà mình, trong mắt Văn Trình lóe lên thần sắc kiên nghị, sau đó vững vàng đi đến… tủ lạnh.
"Úc Lâm Phi, cậu lại thất thần rồi."
Trọng giọng nói Đằng Phong Vũ tràn ngập bất đắc dĩ:
"Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Cả sáng nay thấy cậu không ngừng thất thần."
"Tôi đang suy nghĩ về con mèo của tôi."
Xoay xoay bút viết trong tay, Úc Lâm Phi cảm thấy trong lòng có điểm bất an:
"Cậu nói tôi thả rông nó một mình trong nhà sẽ không có việc gì đi?"
"Xin người!! Kia chỉ là một con mèo, hơn nữa lại chỉ là mèo con." Đối với loại tư duy này của giám đốc thật không biết nói gì cho đúng, Đằng Phong Vũ trực tiếp đưa cho Úc Lâm Phi một quyển tư liệu:
"Thay vì lo lắng cho con mèo kia, chi bằng cậu xử lí mấy tư liệu này đi."
Ngô. Tựa hồ cũng thấy mình có điểm không thích hợp, Úc Lâm Phi tiếp nhận tự liệu: Tốt.
Văn Trình đương nhiên không biết Úc Lâm Phi đang nảy sinh lo lắng với cậu… Nếu cậu biết… Phỏng chừng sẽ càng vui vẻ, bởi vì không có lo lắng tới tôn nghiêm của mèo, cậu sau khi trải qua ngàn vạn cực khổ… Cuối cùng cũng đem được cửa tủ lạnh vừa chặt vừa nặng kia kéo ra.
Một luồng khí lạnh đập vào mặt cũng không tiêu diệt được tâm tình kích động của Văn Trình, cậu tại tủ lạnh đã bị hé mở một chút kia lại càng ra sức đem cửa tủ lạnh mở hẳn ra.
Tiếp, Văn Trình liền đem cái đầu của mình ngó vào tham quan không gian dị thường khổng lồ trong tủ lạnh… Ngô, rốt cuộc là có cái gì có thể ăn?
Ánh mắt nhìn ngó đánh giá xung quanh, Văn Trình rất nhanh liền phát hiện thấy mục tiêu của mình… Đặt ở tầng cao nhất của tủ lạnh là mực và sữa chua… Mặc dù có chút kỳ quái vì sao trong nhà Úc Lâm Phi có mấy thứ này, nhưng Văn Trình cũng không suy nghĩ quá nhiều, cái bụng đã muốn đói sắp chết khiến cậu nhìn chằm chằm đống thực vật màu xanh lá cây trước mắt.
Chậm rãi từ dưới cùng bắt đầu leo lên, Văn Trình từng tầng từng tầng, lợi dụng móng vuốt của mình, sau khi tiêu phí một lượng thời gian vất vả để leo tới tầng cao nhất, rốt cuộc mãn nguyện nhỏ lệ cắn một miếng mực khô còn chưa nướng lên, bởi vì trong tủ lạnh nhiệt độ thấp, Văn Trình đầu tiên dùng răng nanh cắn đem cá mực thân yêu ném ra ngoài, đụng đổ thêm một hộp sữa chua, sau đó mới nhàn nhã theo kệ tủ lạnh leo xuống dưới mặt đất.
Meow meow ~ Nhìn chiến lợi phẩm của mình, Văn Trình không để ý tới tủ lạnh vẫn còn đang mở, liền dùng răng nanh cắn mở gói cá mực khô, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn bữa trưa mỹ vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!