Chương 9: (Vô Đề)

Bụi đất bay tung tóe, quần áo trên người chớp mắt đã bám đầy bụi.

"Tiểu ngốc cắn người rồi."

"Ta không phải tiểu ngốc!" Phó Tuyệt Ca trợn mắt nhe răng đe dọa:

"Ngài hôm nay khi dễ quân quý, ta phải đi báo quan phủ xử lý."

Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt cong cong thành cầu vồng nhỏ, khắp người tỏa hào quang rực rỡ hơn cả thái dương:

"Ngươi báo quan a, ta không tin quan phủ dám công khai thẩm vấn ta."

"Bát gia lợi hại như vậy sao?"

Tất nhiên.

"Vậy ngài chứng minh đi."

"Ta biết thả diều còn ngươi thì không."

Hai má bánh bao lập tức chảy xệ, hung hăng cắn thêm một ngụm nữa.

Đông Phương Tầm Tuyết cười đến đặc biệt cao hứng, lật người ngồi dậy đặt Phó Tuyệt Ca ngồi ngây ngắn trên đất.

Bản thân nàng không có thân đệ thân muội, một mình đi lại trong cung quý phi vừa nhàm chán vừa gò bó, mỗi ngày đều hy vọng Quý phi sinh thêm muội đệ chơi cùng với nàng. Bất quá bao năm rồi Quý phi cũng không sinh thêm hài tử, bát gia quẩn đi quẩn lại chỉ có một mình sắp buồn bực điên rồi.

May mắn thế nào gặp được Phó Tuyệt Ca, tiểu ngốc này dù trải qua chuyện buồn phiền vẫn hồn nhiên nghịch ngợm tìm đủ trò khiến nàng vui vẻ.

Mỗi lần tiểu ngốc xảy ra chuyện bát gia chớp mắt liền biến thành tỷ tỷ dang tay bảo hộ muội muội trải nghiệm cảm giác làm trưởng tỷ.

Nha hoàn từ xa thoáng thấy Phó Tuyệt Ca tập kích hoàng tước lập tức nhanh như vũ bão chạy vào, một phát đem nàng ném qua một bên. Một số khác lại quấn lấy bát gia khóc lóc inh ỏi, tay cầm khăn lụa chà lau muốn rách mặt tiểu hoàng tước.

"Bát gia có bị thương không a? Sao lại để nha đầu này cắn ngài chứ?"

"Cái tiểu nha đầu đó vừa nhìn đã biết không đứng đắn rồi, bát gia sau này đừng đến đây nữa."

"Phải đó, phải đó, hay là chúng ta qua chỗ nhị lệnh ái xem thố thố nhé?"

Đông Phương Tầm Tuyết khoác tay né tránh đụng chạm của nha hoàn, không giận mà uy đánh gãy lời bọn họ: Đi ra.

"Bọn ta được lệnh Quý phi nương nương đến bảo vệ ngài, nếu ngài không nghe lời vậy thì bọn ta đành đưa ngài hồi cung."

Mỗi lần dùng Quý phi nương nương đe dọa nhất định sẽ khiến bát gia nghe lời, nhưng lần này khác biệt, bát gia không những không nghe theo có tức giận rống một tiếng.

"Ta là bát gia hay là Quý phi là bát gia?"

Nha hoàn kinh hãi quỳ sụp xuống khấu đầu:

"Bát gia thỉnh bớt giận."

Phó Tuyệt Ca đứng lên phủi bớt bụi bẩn ở trên người, hiểu rõ không nên khó dễ nha hoàn bọn họ, đành lấy trong tay áo một cành hoa cúc đưa cho bát gia.

"Cái này tặng cho bát gia, không còn sớm nữa, ngài nên hồi cung nghỉ ngơi dùng thiện đi."

Đông Phương Tầm Tuyết bất đắc dĩ đưa tay đón lấy cành hoa cúc:

"Có thời gian ta lại đến."

"Hôm nay qua vườn ta thấy có rất nhiều hồ điệp chi bằng lần tới chúng ta bắt hồ điệp đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!