Phó Yên Ca không cần hỏi cũng tự mình trả lời:
"Tam muội không được phép hái thược dược bạch liên thì cứ nói với nhị tỷ, không cần thiết hái nhiều hoa cúc để chưng trong phòng như vậy chứ."
Phó Tuyệt Ca liếc trắng mắt, vỗ vỗ cánh tay A Xán ra lệnh:
"Ngươi mang đi phao trà trước đi."
A Xán liếc mắt nhìn hai phía sợ nhị lệnh ái lại nổi điên đánh người, nhưng nghĩ lại bát gia cũng ở đây nhất định nha đầu kia không dám lỗ mãng.
"Bát gia có muốn thử trà hoa cúc hay không?"
"Ta từng uống qua ở chỗ Quý phi, thật sự rất khổ." Đông Phương Tầm Tuyết để lộ một chút ghét bỏ:
"Quý phi lại nói thứ đó tốt cho cơ thể liên tục bắt ta uống."
"Trà hoa cúc có thể giải độc hạ nhiệt còn tốt cho tâm phế, Quý phi muốn ngài uống cũng là chuyện thường tình." Phó Tuyệt Ca mắt thấy quai hàm của Phó Yên Ca phình to đành nói:
"Tiểu muội về phòng trước, nhị tỷ và bát gia cứ tự nhiên nói chuyện."
"Không vội chứ, ta có mang lồng cho ngươi."
Vừa nói Đông Phương Tầm Tuyết vừa ngoắc tay với hạ nhân, đón lấy lồng hồ điệp được Ti Thiết Phòng kì công chế tác. Mặt ngoài lồng mạ vàng lấp lánh, đường nét uyển chuyển mềm mại mô phỏng cánh hồ điệp, phía trên còn có tay xách dễ dàng mang đi.
Phó Tuyệt Ca hào hứng đưa tay đón lấy lồng hồ điệp, phát hiện bên trong còn có một con khác, hai cánh lục nhạt trong suốt có thể nhìn xuyên qua bên kia.
"Bát gia cho ta này sao?"
"Sáng nay vừa bắt được, toàn bộ cho ngươi."
Phó Yên Ca tránh không được ghen tỵ kéo tay bát gia:
"Yên Ca cũng muốn nữa, bát gia cũng bắt cho ta mấy con, nhất định phải đẹp hơn con trong lồng."
"Có thời gian ta sẽ tìm cho lệnh ái."
Đông Phương Tầm Tuyết cố gỡ tay ra nhưng không thành, miễn cưỡng duy trì nụ cười:
"Lệnh ái thả lỏng tay một chút, ngươi siết làm ta hơi đau."
Phó Yên Ca xấu hổ thả tay ra, còn sợ bát gia cho rằng nàng quá phóng túng:
"Bát gia đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn thân thiết với ngài hơn thôi."
"Không sao, chúng ta có thể làm bạn thì tốt."
Phó Tuyệt Ca mải mê ngắm nhìn hồ điệp bên trong lồng, giơ lên cao một chút, ánh sáng xuyên qua lớp cánh lục sắc phản chiếu một tầng sáng hoàng kim.
Chưa từng thấy hồ điệp có đôi cánh xinh đẹp đến như thế, nàng còn trộm nghĩ sau này trưởng thành sẽ tìm cách xây một hoa phòng để hồ điệp ngày đêm bay lượn.
"Thế nào? Có phải rất đẹp không?"
Đẹp lắm! Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu lên nhìn bát gia, híp cong mắt cười: Đa tạ bát gia.
"Chỉ cảm ơn như vậy thôi sao?"
"Úc? Bát gia còn muốn thế nào?"
Đông Phương Tầm Tuyết rút trong tay áo một quả túc cầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!