Chương 7: (Vô Đề)

Khi đầu bông chạm vào miệng vết thương Phó Tuyệt Ca lập tức rụt cổ, đau đến vô pháp hít khí. Lưu thị lập tức giảm nhẹ động tác tay, thổi mấy hơi vào miệng vết thương.

"Không sao, không sao, sắp xong rồi."

Phó Tuyệt Ca nhìn ra tia lo lắng trong đáy mắt nương thân:

"Ta không có đau, chỉ hơi nhột thôi."

"Bây giờ còn mạnh miệng làm gì?" Lưu thị đặt lại bông vải xuống khay, cầm lên que trúc quét một lớp dược cao cẩn dực thoa lên:

"Đã dặn ngươi đừng xung đột với đại nhân vậy mà ngươi không thèm để lời nương vào tai."

A Xán bưng khay thuốc bên cạnh lập tức phản bác:

"Đại nhân muốn lệnh ái quỳ xuống khấu đầu tạ lỗi nhưng rõ ràng là nhị lệnh ái làm sai!"

"Nhị lệnh ái thiên sinh mệnh cách hoàng hậu, cả Khang Ninh Công tước phủ này đều phải dựa vào nàng, chúng ta gặp nàng nên tránh mặt thì hơn kẻo rước thêm phiền toái."

"Biết đâu lão đầu kia nói dối, có khi lệnh ái của chúng ta mới mang mệnh cách hoàng hậu."

Đừng nói linh tinh! Lưu thị không vui đánh gãy lời A Xán:

"Để Đại nương tử nghe thấy sẽ cắt lưỡi ngươi."

A Xán ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chìa khay thuốc ra để Lưu thị lấy thêm dược cao.

Trong lòng Phó Tuyệt Ca tĩnh lặng như mặt hồ thu, nàng nếu có được mệnh cách hoàng hậu thì tốt rồi. Đằng này đến cả làm vương phi cũng làm không được còn chết trước khi tân đế đăng cơ, mệnh cách hoàng hậu gì đó cũng chỉ là ảo mộng.

Còn đau không?

Tiếng nói của nương thân kéo nàng trở về thực tại, Phó Tuyệt Ca lắc đầu cười: Ta không có đau.

Lưu thị trút một tiếng thở dài, đặt lại que trúc lên khay rồi nói:

"A Xán ngươi đi xem có thiện chưa."

A Xán đặt khay thuốc lên bàn rồi xoay người rời khỏi phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.

"Tuyệt Ca sau này đừng cãi lời đại nhân, nhị tỷ ngươi được sủng không phải ngày đầu nên hạn chế tranh chấp với nàng."

"Ta chỉ không muốn bị đánh oan uổng mà thôi."

Phó Tuyệt Ca nắm lấy bàn tay của nương thân siết chặt:

"Nương thân tin ta, sớm thôi, ta nhất định giúp ngươi vượt qua khốn cảnh."

"Ngươi nói lung tung gì thế?"

"Chỉ cần nương thân tin ta là được rồi, những chuyện khác ta từ từ nói cho ngươi biết." Ngập ngừng vài phân thời gian rồi nói tiếp:

"Ngày tháng chúng ta khuất nhục chịu đựng chà đạp của Đại nương tử không còn lâu nữa đâu, rồi có ngày mẫu tử ta có thể đường hoàng ngẩng cao đầu làm người."

"Hôm nay ngươi cứ nói mấy lời kì quái, có phải bị đánh trúng đầu rồi không?"

Phó Tuyệt Ca dở khóc dở cười, chống tay xuống giường leo xuống:

"Ta đi quỳ từ đường đây, nương thân cứ ăn cơm trước đừng đợi ta."

Ngây người nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của nhi nữ, đột nhiên Lưu thị nảy sinh ảo giác Phó Tuyệt Ca không phải là tam nha đầu trước đây. Giọng điệu tác phong tựa hồ biến thành một người khác, cảm giác xa lạ không tồn tại nhưng biến hóa quá lớn khiến hai người nảy sinh khoảng cách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!