Chương 44: (Vô Đề)

B -Bát gia.

Ngươi ở đây làm gì?

Phó Tuyệt Ca cuống quít đứng dậy, hướng bát gia lúng túng giải thích:

"Ban nãy có rất nhiều lệnh công tử và nữ công tử đến quấy rầy, tứ gia mới đến giải cứu Thuận Dương tỷ tỷ rồi nói ngoài trời nắng nóng bảo bọn ta vào tiểu gian trước."

"Lệnh công tử quấy rầy?"

Ách, vâng.

Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày khẽ chau, vươn tay nắm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca kéo về phía mình:

"Sau này có chuyện thì ra tìm Mi Cát, lập tức hồi cung."

Phó Tuyệt Ca ngoan ngoãn theo chân bát gia rời khỏi khảo trường, trong lòng nom nóp lo sợ bát gia sẽ giống mấy ngày trước phát đại hoả.

Xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, khác với tưởng tưởng bát gia vẫn chờ cho nàng lên xe trước rồi bản thân mới leo lên thẳng tay hạ mành che. Mặc dù hoảng muốn chết vẫn không dám vọng động, ngoan ngoãn làm con mèo nhỏ phao cho bát gia một trản trà.

"Nội dung khảo thí hôm nay thế nào? Hẳn không làm khó được bát gia."

"Ngươi cũng quan tâm đến ta sao?"

… Phó Tuyệt Ca rụt rè bưng trản trà đến trước mặt bát gia:

"Nô tỳ có lúc nào không quan tâm ngài a?"

"Không biết ban nay là ai chờ không nổi phải chạy vào chung gian với tứ hoàng tỷ, xem ra ngươi chép bao nhiêu lần nữ huấn vẫn không thể hiểu hết đạo lý."

"Đừng mà! Nô tỳ chép một trăm bức đã không chịu nổi, còn phải chép thêm nhất định sẽ chết mất!"

"Tự cổ chưa có ai chép phạt mà chết cả." Đông Phương Tầm Tuyết nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn nàng:

"Hồi cung hảo hảo chép thêm một trăm lần đi."

Phó Tuyệt Ca khóc không ra nước mắt, rưng rưng mở miệng:

"Nô tỳ oan uổng a, thật sự không phải nô tỳ cố ý vào cùng gian với tứ gia. Lúc đó bên ngoài như vậy hỗn loạn còn có rất nhiều công tước bá tước công tử ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?"

"Ngươi cho rằng chỉ có tứ hoàng tỷ mới có thể bảo hộ được ngươi?"

"Tất nhiên không phải! Bất quá lúc đó quả thật nô tỳ không thấy bát gia đâu, lại bị tứ gia kéo đi…"

Đông Phương Tầm Tuyết càng nhìn càng không thuận mắt:

"Vậy ngươi cài ngọc xước của nàng trên đầu làm gì?"

Ngọc xước?

Mờ mịt đưa tay chạm lên búi tóc, quả nhiên đã bị tứ nhân tra lén cài ngọc xước. Phó Tuyệt Ca vội vã đem ngọc xước tháo xuống, dùng hai tay đưa đến chỗ bát gia cầu hoà.

"Nô tỳ không biết tứ gia làm gì còn nghĩ ngài ấy muốn tháo tóc của nô tỳ."

Đông Phương Tầm Tuyết rút ngọc xước trên tay nàng không nói không rằng vén mành ném mạnh ra ngoài. Phó Tuyệt Ca kinh hồn táng đảm nhìn theo, ngọc xước kia thoạt nhìn không phải đồ rẻ tiền, hoặc là đến từ Nội Vụ Phủ hoặc là đồ vật của Dực Khôn Cung.

Bát gia cứ như vậy ném nhỡ như bị tứ nhân tra phát hiện sợ rằng tỷ muội hai người sẽ cãi nhau.

B -Bát gia…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!