Ban đêm gió thổi đặc biệt lớn, cung nữ cuống quít chạy ra gài kín cửa sổ tránh gió lùa vào trong ngoạ phòng chủ tử.
Phó Tuyệt Ca ở ngoài sân kiểm tra trản đèn, tranh thủ không ai để ý thổi tắt bớt mấy cái rồi mới quay về phòng.
Ngọa phòng bát gia được huân đến phi thường ấm áp, cách tiểu gian lại có hai bức rèm được Mi Cát thả xuống nhằm che chắn gió.
Thuận tay vén mành lụa qua một bên lách người đi vào trong, quả nhiên bát gia vẫn chưa ngủ, yên tĩnh ngồi ngâm chân.
"Bát gia đêm nay gió lớn nhớ phải đắp chăn cẩn thận." Thổi bớt hai trản đèn gần giường, khom lưng thu dọn chén trà uống dở trên bàn:
"Trà lạnh rồi, bát gia cần uống thêm không?"
"Không cần phao thêm, gắp than vào đi."
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, xoay người đến chỗ ấm nước đang đun sôi dùng kẹp gắp ra một hai viên than cháy dở. Bên dưới chén trà đặt một chén nhỏ hình trụ dùng để làm ấm nước trà, cho hai viên than vào trong nước trà sẽ không bị nguội lạnh.
Đợi nước trà trong chén ấm lên một chút mới bưng đến chỗ bát gia.
Tiếp nhận chén trà uống một ngụm, đột ngột nghe thấy âm thanh lách tách phát ra bên ngoài cửa sổ. Phó Tuyệt Ca nương mắt nhìn theo, có vẻ như ngoài trời đang mưa, công sức thổi tắt nến của nàng bỗng chốc biến thành vô nghĩa.
"Bát gia, trời mưa rồi."
Mi Cát vén mành bước vào ngoạ phòng:
"Ngài ngâm chân cũng đã lâu nên đi nghỉ ngơi sớm."
Tiểu ngốc ở lại đi. Đông Phương Tầm Tuyết giao lại chén trà cho nàng, không nhanh không chậm mở miệng:
"Ngoài trời mưa lớn hẳn sẽ có sấm chớp, ngươi một mình ở trong phòng nhất định bị doạ sợ."
"Bát gia vạn vạn không được!"
"Làm sao? Không thể lưu lại cung nữ hầu hạ sao?"
Không phải như thế. Mi Cát càng nghĩ càng hoảng, nàng không muốn trong sáng của bát gia mất sớm như vậy:
"Phó thị là lệnh ái, ngài lại là hoàng tước, đơn độc lưu trong ngoạ phòng đồn đãi ra ngoài sẽ không hay."
"Ngươi không nói thì có ai biết được."
Mi Cát cứng người, lẽ nào bát gia xem nàng là ngoại nhân?
Trong lòng không khỏi đau đớn, nàng theo ma ma chăm sóc bát gia từ lúc còn quấn kĩ trong bọc vải, bây giờ trưởng thành lại đem nàng gạt ra.
Có trách cũng phải trách Phó thị âm mưu nham hiểm cố tình câu dẫn bát gia, tiểu nha đầu nho nhỏ nhưng tâm cơ không thể xem thường.
Bát gia.
"Được rồi, ngươi đi mau đi, lưu lại Phó thị hầu hạ là được."
Mi Cát dùng dằng không chịu ly khai nhưng cũng không có lý do ở lại, miễn cưỡng bưng chậu nước rời khỏi ngoạ phòng.
Tranh thủ thu dọn chén trà trên bàn, xui xẻo thế nào ngoài cửa sổ đúng lúc phát sinh tiếng sấm rền, chén trà rơi xuống sàn khiến nước bên trong văng tung toé.
Bát gia trông thấy lập tức chạy đến đỡ lấy thân thể phát run của tiểu ngốc, nhanh nhẹn kéo nàng ra khỏi bãi nước trà.
"Không sợ, chỉ là tiếng sấm ở xa thôi."
Phó Tuyệt Ca run rẩy đến lợi hại, tay siết chặt gấu váy nhăn nhúm không ra hình dạng. Bên tai văng vẳng tiếng nói ôn nhu của bát gia mới dần lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu lên đối diện đôi hắc mâu tràn ngập lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!