Chương 35: (Vô Đề)

Phó Tuyệt Ca giận đến nghiến răng, dùng hết sức bình sinh đỡ thẳng vợt trúc nhưng rất nhanh lại bị đè lảo đảo nghiêng trái nghiêng phải.

"Bát gia! Nô tỳ thật sự biết sai rồi, cầu ngài cứu nô tỳ!"

Ngươi nói. Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xổm trước mặt Phó Tuyệt Ca, đầy mặt hứng thú trêu cợt:

"Ngươi thật sự biết sai sao? Vậy hối lỗi như thế nào đây?"

"Nô tỳ chỉ thuận miệng nói đùa thôi, thật sự không biết mình sai ở đâu."

"Ngươi hảo, còn dám lừa gạt ta?"

Khịt khịt mũi hai tiếng, Phó Tuyệt Ca giở thủ đoạn cuối cùng lấy nước mắt dụ dỗ:

"Nô tỳ mỏi, muốn ngã rồi, bát gia còn không giúp sẽ bị vợt đè chết."

Biết rõ vợt trúc không thể đè chết người, Đông Phương Tầm Tuyết bình tĩnh tiếp tục trò đùa của mình:

"Ngươi không biết lỗi của mình ở đâu thì tiếp tục chịu phạt đi."

Đừng mà!!

Phó Tuyệt Ca như hầu tử bị dí lửa vào mông cuống quýt tìm bừa một tội danh:

"Là nô tỳ, là lỗi nô tỳ, nô tỳ không nên trêu chọc bát gia xấu hổ, cũng không nên đòi lại bức tú cẩm lý! Bát gia, cầu tha mạng, nô tỳ hai tay đều mất cảm giác rồi."

Đông Phương Tầm Tuyết chỉ đưa một tay đỡ lấy vợt trúc, sức nặng tiếp tục đè lên người Phó Tuyệt Ca: Không còn?

Còn nữa sao?

Mắt thấy bát gia sắp rút tay lại, Phó Tuyệt Ca hoảng hồn khiếp vía kêu to:

"Còn! Nô tỳ không nên lúc nào cũng đòi bỏ về! Nô tỳ cam đoan nhất định sẽ hầu hạ bát gia thật tốt, tuyệt đối không dám lơ là tắc trách!"

Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng kéo khóe môi, đưa tay còn lại kéo vợt trúc xuống, tiện tay nhéo mặt Phó Tuyệt Ca hai cái. Bả vai đau nhức như vừa cõng hai tạ thóc nặng trịch, Phó Tuyệt Ca trong lòng nhỏ lệ, kiếp này bát gia sao có thể xấu tính như vậy chứ?

Có khi nào do nàng đùa cợt quá trớn khiến bát gia tâm tính đại biến?

Đương miên man suy nghĩ đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, theo đó truyền đến tiếng nói của bát gia:

"Hồ điệp ở kia, chúng ta mau qua đó."

Mi Cát mấy lần há miệng muốn nói đều bất thành, hồi hộp nhìn trái nhìn phải sợ hạ nhân phát hiện bát gia giờ này không đọc sách chỉ lo vui chơi. Bất quá hai ngươi đang vui vẻ kia không hề phát hiện tâm tình hoảng loạn của Mi Cát, ban đầu là đuổi bắt hồ điệp sau lại biến thành đuổi bắt nhau.

Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn lách người chạy trước, bát gia đuổi theo lấy lại hồ điệp của mình, ồn ào náo nhiệt khắp hoa viên.

"Bát gia bắt được toàn bộ đều là của nô tỳ!"

Phó Tuyệt Ca ôm chặt lồng hồ điệp vừa chạy vừa hổn hển thở dốc:

"Ngài đừng đuổi theo nữa, nô tỳ chạy hết nổi rồi!!"

Mặc kệ Phó Tuyệt Ca la hét không biết mệt, Đông Phương Tầm Tuyết sải chân một phát túm được tiểu ngốc đem nàng ôm lên cao. Phó Tuyệt Ca thảng thốt hét to, hai chân trên không trung điên cuồng quẫy đạp hòng thoát khỏi kiềm kẹp nhưng bất thành.

Đông Phương Tầm Tuyết trực tiếp đem nàng ôm cao hơn, ha hả cười không thấy hai mắt:

"Ngươi chạy a! Tiếp tục chạy a!"

Phó Tuyệt Ca ôm chặt lồng hồ điệp trong lồng, kiên quyết không khuất phục:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!