Vừa đặt chân vào phòng đã bị Mi Cát liếc đến cháy xém mặt: "Ta dặn ngươi thế nào? Phải hầu hạ bát gia xong mới được đến Ti Chế Phòng, ngươi nghe không hiểu?"
Phó Tuyệt Ca chột dạ nhích từng bước đến chỗ bát gia: "Nô tỳ có xin phép bát gia rồi…"
"Ngươi xin phép có khi nào bát gia cự tuyệt? Có phải ngươi biết bát gia khoan dung độ lượng nên mới cố tình lười biếng không làm việc?"
"Được rồi Mi Cát." Đông Phương Tầm Tuyết cầm khăn chà lau khóe môi, hướng Phó Tuyệt Ca mỉm cười: "Lấy chỉ rồi thì đi thôi, vấn an nương nương xong còn phải đọc sách nữa."
"Vâng."
Phó Tuyệt Ca đến bàn cẩn thận cầm bức luyện chữ của bát gia rồi cùng đối phương đến vấn an Quý phi nương nương. Mi Cát lẽo đẽo theo sau giám sát, không quên trừng mắt nhắc nhở nàng an phận một chút.
Từ xa thoáng thấy long giá của Hoàng thượng, trong lòng Phó Tuyệt Ca hứng khởi, quả nhiên Hoàng thượng vẫn rất xem trọng Quý phi nương nương. Bát gia kinh ngạc không thôi, hiếm khi phụ hoàng đến thăm không biết phải cư xử thế nào mới đúng mực. Ba người ở ngoài chỉnh trang y sam gọn gàng mới bước vào trong nội điện, hướng Hoàng thượng và Quý phi nương nương hành lễ.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Quý phi nương nương."
"Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Quý phi nương nương."
"Miễn lễ đi."
Trống thấy nhi nữ sắc mặt Hoàng thượng hòa hoãn một chút, hướng Đông Phương Tầm Tuyết vẫy tay ý bảo nàng đến gần. Tất nhiên bát gia không dám không tuân, kính cẩn di chuyển đến trước mặt phụ hoàng.
"Lâu ngày gặp lại ngươi cao lên không ít rồi."
"Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần mỗi ngày không dám chểnh mảng rèn luyện thân thể."
Quý phi thuận thế mỉm cười nói xen vào: "Hoàng thượng, bát gia thời gian này chăm chỉ đọc sách rất được tiên sinh khen ngợi, còn nói phải nỗ lực hơn nữa để phụ hoàng không thất vọng."
"Có chí khí, vậy mới đúng là hoàng tước Đại Minh chứ!"
Dùng sức sải tay kéo bát nhi nữ đến gần để dễ quan sát, ngũ quan sáng sủa tinh tế, hai mắt rực rỡ chứa đựng tia sáng nhàn nhạt, tổng thể là một đứa trẻ xinh xắn thông minh. Mặc dù Hoàng thượng rất thích bát gia nhưng vì tính khí Quý phi quá xấu nên không thường đến xem nàng nhưng lần nào gặp lại đều phải gật gù hài lòng.
"Ngươi đọc sách thế nào nói phụ hoàng nghe?"
"Nhi thần nông cạn không dám khoa trương, tiên sinh nói còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa."
Quý phi tất nhiên không hài lòng thái độ khiêm tốn của nàng: "Bát gia ngươi nói linh tinh cái gì, tiên sinh không phải khen ngợi ngươi mỗi ngày hay sao?"
Đông Phương Tầm Tuyết rụt cổ, có chút sợ sệt không dám nhìn thẳng Quý phi.
Phó Tuyệt Ca chủ động bước lên mở miệng: "Nương nương có điều không biết, bát gia khiêm tốn cẩn thận khiến tiên sinh rất vừa ý, nói nàng quân tử không nên dương dương tự đắc. Thiên hạ vô nhân thập toàn thập mỹ, làm người phải biết phấn đấu, hôm nay nhất định phải tốt hơn hôm qua!"
"Nói rất hay, thiên hạ vô nhân thập toàn, ngươi có thể khiêm tốn như vậy là tốt."
Đông Phương Tầm Tuyết chỉnh chu cúi đầu bái tạ: "Nhi thần đa tạ phụ hoàng khen thưởng."
Hoàng đế Hoàng thượng càng nhìn càng hài lòng bát nhi nữ này, nhưng để Quý phi dạy dỗ hắn có chút không an tâm. Cung trung có ai không biết Quý phi nóng lạnh thất thường, chút chuyện nhỏ cũng nháo đến ồn ào, chỉ sợ nhi nữ lớn lên sẽ bị nàng làm ảnh hưởng.
Nghĩ ngợi một chốc, hoàng đế quyết định đưa ra chủ ý: "Bát gia đã trưởng thành không cần Quý phi nhọc lòng ngày đêm săn sóc, cũng đến lúc nên học cách tự lập. Trẫm nghĩ hay là bát gia cùng tứ gia đến Hiệt Phương Điện đọc sách thánh hiền, Quý phi cảm thấy thế nào?"
Thần sắc Quý phi nháy mắt biến hóa, lập tức đổi giọng điệu đánh gãy lời hoàng đế: "Bát gia không phải nhi nữ của Hoàng hậu không có việc gì phải đến Hiệt Phương Điện, thần thiếp tự thấy mình nuôi dạy hài tử rất tốt không giống như ai kia gây chuyện thị phi. Thần thiếp còn sống thì bát gia vẫn là người của cung Quý phi, chuyện đến Hiệt Phương Điện không thể xảy ra."
Đường đường là hoàng đế cửu ngũ chí tôn lại bị Quý phi phất đi mặt mũi lạnh giọng khước từ, sắc mặt lão hoàng đế dần trở nên xấu xí, phát ra tiếng hừ nhỏ từ mũi.
Bầu không khí nhất thời chùn xuống, cung nữ thiếp thân bên cạnh liên tục ra dấu Quý phi đừng tranh chấp nhưng nương nương chẳng buồn để tâm. Dựa vào thế lực hiện tại của mình Quý phi không cần khiếp sợ khúm núm trước hoàng đế, nhưng một ngày nào đó kiên nhẫn của thiên tử mài mòn hết chỉ sợ nàng sẽ phải chịu khổ.
"Hiệt Phương Điện có gì không thỏa?"
Quý phi gạt cánh tay của hoàng đế tiện tay kéo bát gia về phía mình: "Hiệt Phương Điện thỏa hay không thỏa trong lòng Hoàng thượng tự biết, tứ gia bị đưa đến đó còn không phải do ngài chán ghét Hoàng hậu? Có hài tử nào buộc phải xa cách thân nương, chung quy Hoàng thượng muốn chia rẽ mẫu tử thần thiếp để tiện nhân Cao Ly kia trở thành Hoàng hậu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!